08-ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT/
6 .
Những chuyện
không đâu ở bên ngoài tự mình đem vào nhà làm khổ mình. Những chuyện ngoài đường,
ngoài phố, chuyện tào lao, chuyện khen chê người này người kia rồi
gia đình mình sanh ra giận hờn, bất an. Chẳng hạn như chuyện cô Ngọc, chuyện
bên ngoài mà gia đình ba mẹ con khổ. Tại sao? Chúng ta không sáng suốt để gánh
vác việc người mà làm khổ mình, bất an cho gia đình mình.
Chúng ta
nghĩ rằng, làm một việc thiện tức là phải được thọ hưởng sự an vui hạnh phúc. Cớ
sao làm một việc thiện mà lại làm khổ mình, khổ gia đình mình? Điều này chúng ta
muốn biết rõ cần phải tu pháp tĩnh giác để có đủ sức nhận định chân chính, suy
tư chân chính mới bắt đầu làm việc thiện mà không thọ khổ.
Như ở trên
Thầy đã dạy, Đạo Đức Giải Thoát tức là Đạo Đức Nhân Quả. Nếu chúng ta chưa có đủ
Chánh kiến và Chánh tư duy mà làm việc thiện e rằng sẽ làm điều ác. Như người
trị bệnh không đúng thầy thuốc thì tiền mất tật mang.
Vậy nhận định
chân chính và suy tư chân chính như thế nào?
Nhận định
chân chính tức là Chánh kiến. Chánh kiến là thấy đúng một sự việc trong nhân quả.
Thấy đúng một sự việc trong nhân quả rồi tùy thuận sự việc ấy để tâm không bị
chướng ngại; tâm không bị chướng ngại là tâm buông xả; tâm buông xả là tâm
thanh tịnh; tâm thanh tịnh là tâm không còn ham muốn, hơn thua, ganh tỵ, nghi
ngờ, sân hận, đau khổ; tâm thanh tịnh là tâm hạnh phúc, tâm an lạc.
Bởi có chánh
kiến thì mới có tùy thuận; có tùy thuận mới có buông xả; có buông xả mới không
phiền não, đau khổ, chướng ngại; không phiền não, đau khổ chướng ngại thì mới
có tâm tâm thanh tịnh; tâm thanh tịnh là tâm giải thoát; tâm giải thoát là tâm
có Đạo Đức Giải Thoát; tâm có Đạo Đức Giải Thoát mới có hạnh phúc, an vui.
Này con, bây
giờ con nên để ý hành vi thân, khẩu và ý của con đã làm khổ con.
Ví dụ: Ba
hay mẹ con thấy con làm sai một điều gì hay bê tha, ham chơi, bỏ học hoặc thấy
con bị chúng bạn lường gạt hoặc ý tứ con sơ sót, thiếu cẩn thận rồi dùng lời dạy
bảo con thì con đâm ra buồn khổ, đó là con tự làm khổ con. Tại sao? Tại vì con
không thấy lỗi nhỏ của mình. Nếu con có sức tĩnh giác và có ý tứ mọi sự việc tức
là con có chánh kiến, con sẽ thấy các lỗi nhỏ của con. Khi thấy được lỗi của
mình, tự nhiên con không còn khổ nữa.
Như Thầy đã
dạy, trước khi thành những bậc Thánh nhân các Ngài đều có những lỗi lầm, nhưng
các Ngài biết khắc phục và biết sửa mình ăn năn chừa bỏ, chỉ có như vậy mà các
Ngài đã trở thành Thánh nhân.
Chúng ta là
phàm phu làm sao không có lỗi. Vậy con phải cố gắng tu tập sức tĩnh giác. Nhờ sức
tĩnh giác con dễ nhận ra những lỗi lầm của chính mình, của chính con. Nhờ biết
những lỗi lầm con sẽ hóa giải sự đau khổ phiền não trong lòng
con dễ dàng. Bởi khi con biết con có lỗi là con đã hóa giải sự đau khổ.
Nếu con dùng
một lời nói không ý tứ, không suy nghĩ, nói theo thói quen tạp khí, khiến lời
nói của con làm tức giận ba mẹ con. Ba mẹ con sẽ mắng con, con bị ba mẹ mắng
con sanh ra buồn khổ đó là do thiếu suy tư ý tứ lời nói mà con làm khổ người,
khổ con.
Cũng như con
có những hành động thiếu ý tứ, thiếu tư duy, không giữ được hạnh nhu thuận, ôn
hòa với một việc nhỏ mọn của em con, con sanh ra tức giận mắng hoặc đánh nó. Ba
mẹ con nghe được, người sanh ra buồn giận và em con lúc bấy giờ cũng hờn giận
con không còn vui vẻ như trước nữa. Những ngày ấy sống trong gia đình như sống
trong địa ngục. Đó là do thiếu ý tứ, tư duy cẩn thận nó đã tự làm khổ mình khổ
người.
Này con, con
nên để ý lời nói vì lời nói rất quan trọng, dễ khiến người khác khổ đau và làm
con khổ đau. Như con dùng một lời nói hỗn láo, thô lỗ, thiếu thành thật, lời
nói đó sẽ làm khổ người và làm khổ con. Vậy con nên cẩn thận dè dặt trong lời
nói. Lời nói phải được ôn tồn nhu thuận. Lời nói phải được đúng thời hợp lý. Lời
nói lúc nào cũng phải ôn tồn, nhã nhặn.
Con hãy nghe
lại đoạn băng Thầy dạy về đạo đức của một vị Thiền sư trong bài thực hiện thiền
hơi thở của Thầy.
Bởi lời nói
rất quan trọng, nói ra lấy lại không được, dễ khiến con buồn, người khác khổ.
Ít nói là tốt nhất.Do lời nói của mình tự làm khổ mình khổ người, con nên cẩn
thận và cẩn thận hơn trong lời nói!
Khi sanh tâm
hơn thua, thấy ai làm bằng mình hoặc hơn mình rồi sanh tâm buồn khổ, đó là tự
con làm khổ con. Thấy ai học hơn mình hoặc làm hơn mình hoặc đẹp hơn mình, hoặc
giàu sang hơn mình rồi sanh tâm ganh tỵ, đó là tự con làm khổ con. Thấy ai thua
mình, kém hơn mình thì sanh tâm khinh khi, chê rầy đó là tự con làm khổ con. Thấy
ai làm được việc mình làm rồi sanh tâm buồn khổ, đó cũng là tự con làm khổ con.
Thích làm đẹp
mà sợ người khác chê mình không giản dị, đó cũng là tự con làm khổ con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét