96-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 2/ 3
Chương I: ĐẠO
ĐỨC KHÔNG LÀM KHỔ MÌNH
LUẬT NHÂN QUẢ
Trước khi học
và rèn luyện Đạo Đức Thương Mình, tức là đạo đức nhân bản - nhân quả làm người,
chúng ta cũng cần phải hiểu biết về luật nhân quả.
Luật nhân quả
là một phép tắc, được quy định theo sự hoạt động tự nhiên của vũ trụ, để quân
bình trật tự an toàn của các hành tinh trong không gian.
Nếu không có
luật nhân quả quy định trật tự thì các hành tinh trong không gian này sẽ bị đảo
lộn, và như vậy muôn vật sống trên các hành tinh sẽ bị tiêu diệt.
Luật nhân quả
không phải do con người quy chế hay một đấng tạo hoá nào lập ra, mà chính do
các “hành” hoạt động theo sự vận hành vô minh tự nhiên của bản
chất vạn vật mà lập thành.
Từ khi có
các hành vận chuyển trong vũ trụ, tạo thành những duyên mới, những duyên mới
này phối hợp với các duyên khác sanh ra duyên mới khác nữa, và cứ như thế tiếp
tục mãi mãi. Sự tiếp tục vận hành này chính đó là nguồn gốc sanh ra vạn vật, chứ
không có “Đấng Tạo Hoá” như trên chúng tôi đã nói. Sự vận hành là một sự sinh
diệt của vạn vật trong vũ trụ. Khi có vạn vật xuất hiện lại tiếp tục vận hành tạo
thành một môi trường sống, môi trường sống phù hợp cho loài sinh vật nào thì
loài sinh vật ấy xuất hiện. Mãi đến khi môi trường sống phù hợp với loài người
thì loài người mới xuất hiện. Khi có loài người xuất hiện mới biết phân định
các hành ra làm hai phần:
1- Hành
thiện
2- Hành
ác
Nhưng con
người cổ sơ chỉ biết thiện, ác, nhân quả, mà chưa phân định luật nhân quả như
thế nào đúng và như thế nào sai. Vì thế, “Đạo Đức Nhân Bản - Nhân Quả” đã biến
thành “Triết Thuyết Định Mệnh” của người xưa. Mãi đến khi Đức Thích Ca Mâu Ni
xuất hiện, tính từ ngày sinh của Ngài cho đến ngày nay (năm 2006) là 2550 năm.
Ngài ra đời phân định được luật nhân quả đúng và sai. Từ đó, giáo lý của Ngài,
nền đạo đức nhân bản - nhân quả trở thành chân lý của loài người (Đạo Đế) .
Nếu thân, miệng,
ý của chúng ta hành động thiện, thì đó là sự hoạt động đem lại sự no ấm, an ổn,
yên vui, hạnh phúc cho sự sống của mình và của vạn vật sinh linh trên hành tinh
này, gọi là “nhân thiện”.
Nếu thân, miệng,
ý của chúng ta hành động ác, thì đó là sự hoạt động đem lại sự bất công, bất
an, đau khổ, v.v… cho sự sống của chúng ta và của vạn vật, gọi là “nhân
ác”.
Bây giờ,
chúng ta đã hiểu rõ được nhân thiện và nhân ác qua những hành động thân, miệng,
ý của chúng ta.
Vậy NHÂN QUẢ
là gì?
Nhân quả
theo chữ Hán có nghĩa là hạt giống và bông trái. Ở đây chúng ta nên hiểu nghĩa
nhân quả là hành động và kết quả của hành động.
Để dễ hiểu,
chúng tôi cho một ví dụ: Nếu chúng ta lấy một hạt cam gieo trồng xuống đất, hạt
cam lên thành cây cam, cây cam lớn lên cho ta những quả cam ngọt, đó là nhân và
quả của cây cam.
Nếu ta lấy một
hạt chanh đem ươm trồng, hạt chanh lên thành cây và cho những trái chanh chua,
đó là nhân và quả của cây chanh.
Hai ví dụ
trên cho chúng ta thấy nhân nào thì quả nấy, hạt cam sẽ cho trái cam ngọt, hạt
chanh sẽ cho trái chanh chua.
Hành động của
chúng ta cũng vậy, nếu hành động ác là nhân ác, kết quả của hành động ác thì
chúng ta sẽ phải thọ chịu quả khổ đau như chúng tôi đã nói ở trên. Ngược lại,
hành động thiện sẽ mang đến hạnh phúc, an vui cho chúng ta. Để làm sáng tỏ luật
nhân quả, chúng tôi xin lập lại:
Nếu chúng ta
làm một điều ác, thì kết quả sẽ đem đến không những cho chúng ta, mà còn cho
nhiều người khác những sự khổ đau, phiền muộn, tức giận, hận thù, oán ghét, tạo
ra nhiều điều tội lỗi, v.v…
Nếu chúng ta
làm một điều thiện, thì kết quả sẽ mang đến không những cho chúng ta, mà còn
cho nhiều người khác sự an vui, hạnh phúc.
Do hành động
chúng ta làm ra, thì chúng ta phải chịu lấy trách nhiệm về hành động đó, nên gọi
là luật. Chứ ở đây không có một Đấng Tạo Hoá, một ông Ngọc Hoàng, Thượng Đế,
hay bất cứ một con người nào chế ra định luật nhân quả này, để bắt buộc chúng ta
phải thi hành.
Luật nhân quả
không có người thi hành bắt bớ, phạt vạ hoặc giam cầm tù tội ai cả, nhưng nó
phán xét rất công minh và xử phạt rất công lý do toà án lương tâm của mỗi người.
Vì thế, luật nhân quả rất công bằng, không thiên vị một ai. “Ai làm ác
thì phải gặt lấy quả khổ đau”, khi thời tiết nhân duyên
đến.
Luật nhân quả
này không có một người nào bắt buộc chúng ta thi hành được, mà chỉ có sự khổ
đau và sự an vui của chúng ta mới bắt buộc chúng ta phải thi hành nó.
Bởi vì, con
người ai cũng muốn sống an vui, hạnh phúc, chứ không có mấy ai muốn sống khổ
đau bao giờ. Vì thế, chúng ta tự bắt buộc chúng ta làm thiện, sống thiện để sống
được an vui, hạnh phúc. Chính vì vậy, chúng ta mới thấy được lòng người sợ khổ,
ưa vui. Còn nếu ngược lại, chúng ta ta không làm thiện, không sống thiện, thì sự
an vui, hạnh phúc sẽ không đạt thành, và vì vậy chúng ta phải sống khổ đau.
Luật mà không có ai có quyền thi hành, bắt buộc phạt vạ mình, mà mình phải chịu sự trừng phạt của luật ấy rất công minh chánh trực như trên chúng tôi đã nói: “Luật nhân quả là một phép tắc được quy định theo sự hoạt động tự nhiên của vũ trụ, để quân bình trật tự an toàn của các hành tinh trong không gian”. Vì thế, luật nhân quả là một đạo luật của vũ trụ được đặt ra để quân bình trật tự vạn vật trong vũ trụ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét