GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 4
CON TRAI ĐUỔI
MẸ ĐỂ GIÀNH NHÀ
Ngày giáp Tết
đứng trước bàn thờ tạm bợ của người chồng, bà Nguyễn Thị Hợi (75 tuổi) không giấu
được những giọt nước mắt nghẹn ngào, chua xót. Bởi lẽ đứa con trai mà bà hết
lòng thương yêu, tin tưởng đã nhẫn tâm với bà : “Tôi chết lặng khi nó làm đơn
trục xuất tôi và em nó ra khỏi nhà”. Bà thì thào qua dòng nước mắt tuôn trào.
Năm 1954 ông
Nguyễn văn Thành kết hôn với bà Nguyễn Thị Hợi. Trong quá trình chung sống, họ
đã có với nhau bảy người con. Theo lời bà Hợi, để có tiền chi tiêu trong gia
đình ông Thành đã mở cơ sở giày dép tại 597 H, lô T Đoàn văn Bơ, quận 4, sau đó
chuyển về địa chỉ 98/55 Đoàn văn Bơ các con của ông Thành một số làm công ăn
lương tại cơ sở, một số đi làm ở ngoài. Riêng ông Nguyễn Sơn Hà, con trai thứ
là người có công nhiều nhất cho cơ sở giày dép. Năm 1985, ông Hà trúng số được
một lượng vàng cũng tích góp vào xưởng để kinh doanh. Năm 1998, ông Thành qua đời,
ông Hà tiếp quản cơ sở giày dép và làm thủ tục chuyển tên đăng ký kinh doanh
cho mình .
Vào năm
1999, sau khi ông Thành mất, bà Hợi đã đưa một số tiền lớn mà gia đình đã làm lụng
vất vả nhiều năm cho ông Hà để xây căn nhà số 73/8C. Đường Lâm văn Bền, quận 7,
rồi ông Hà tiếp tục dùng tiền thu được từ hoạt động kinh doanh để mua thêm vài
lô đất nữa. Ông Hà lặng lẽ đứng tên những lô đất và quyền sở hữu nhà rồi lật
ngược thế cờ, đuổi cả mẹ và đứa em trai ra khỏi nhà .... Biết bao lần bà thoi
thóp thở trong bệnh viện, vì nỗi uất nghẹn về đứa con trai mà mình đã mang nặng
đẻ đau và đặt trọn niềm tin tưởng. Rời khỏi căn nhà mà đứa con trai đã đan tâm
đuổi mình, bà Hợi chẳng kịp mang theo gì cả, cái bàn thờ của ông chồng bà vẫn
còn nằm nguyên ở đó vì ông Hà đã thay khóa mới.
Không thể chấp
nhận hành vi của ông Hà, bà Hợi đã cùng một số người con trong gia đình gởi đơn
yêu cầu toà án đưa vụ tranh chấp tài sản ra xét xử. Ngày 28 – 6 – 2006 tòa phúc
thẩm TANDTC. TPHCM đã tuyên xử: “chấp nhận một phần yêu cầu của bà Hợi buộc ông
Nguyễn Sơn Hà và bà Phạm thị Thanh Vân - vợ ông Hà phải thanh toán cho bà Hợi
11,45 lượng vàng sjc và 130.909.000 đồng. Còn tất cả những yêu cầu khác của bà
Hợi muốn lấy lại quyền sở hữu nhà và một số lô đất mà theo bà Hợi đó là một số
tài sản chung của gia đình đều bị toà án bác bỏ . Bởi lẽ ông Nguyễn Sơn Hà đã
chứng minh tất cả tài sản đó là của riêng mình bằng những giấy chứng nhận quyền
sử dụng, quyền sở hữu hợp pháp. Trước toà, ông Hà đã khẳng định cơ sở giày dép
là toàn bộ tài sản của riêng ông. Sau khi cha mất, vợ chồng ông Hà đã nhờ bà Hợi
giữ tiền dùm. Nên toàn bộ tiền mua đất, xây dựng nhà là tiền của vợ chồng ông,
không liên quan đến bà Hợi .
Trong phiên
toà hôm ấy, nhiều người con đã nghẹn ngào nhắc lại lời bố dặn trước lúc lâm
chung: “Bố chết đi, chỉ mong các con luôn thuận hoà, đừng chia lìa nhau, đừng để
gia đình lâm vào cảnh tan đàn xẻ nghé. Bà Hợi cùng một vài người con phải ôm tập
hồ sơ đi kêu cứu nhiều nơi, khiếu nại ông Hà. Tập thể bà con khu phố ở phường
Tân Thuận Tây, Quận 7 đã gởi đơn lên toà án nhân dân quận 7 đồng kính xin toà
án xét xử đem lại sự công bằng cho bà Hợi, vì ông Hà đã lợi dụng sự dễ dãi của
mẹ mình để chiếm đoạt tài sản. Thế nhưng ông Hà đã thắng kiện vì có đầy đủ giấy
tờ trong tay.
Nhiều năm
nay, bà Hợi sống dở chết dở, vì nỗi đau mà ông Hà gây ra. Hôm toà mở phiên xét
xử. Bà Hợi đã xin phép được vắng mặt vì chịu làm sao nỗi cú sóc đó: “đến tòa chắc
tôi chết mất”. Tòa tuyên xử bà Hợi được chia 1/11 trong số tài sản ông Hà đang
nắm giữ. Nhưng tám tháng đã trôi qua, bà Hợi vẫn chưa nhận được số tiền mà ông
Hà và bà Vân phải thanh toán. Bà Hợi đã hai lần gởi đơn yêu cầu thi hành án,
nhưng tất cả chỉ rơi vào im lặng. Bà Hợi đã làm đơn khởi kiện vụ tranh chấp tài
sản giữa bà và ông Hà lên toà án quận 7. Trong quá trình thụ lý vụ án hơn một
năm ông Hà vẫn được cấp chủ quyền nhà khi ngôi nhà đang thuộc diện tranh chấp .
Ngày ngày bà
Hợi vẫn ngồi thẫn thờ trong ngôi nhà của người anh cả. Nỗi đau âm ỉ, giằng xé
tâm can bà lại khóc, lại nhập viện, bà Hợi biết rằng ông Hà “không chịu thi
hành án … “chỉ vì nó đợi tôi chết để số tiền đó nó không phải hoàn trả lại cho
tôi ..” chẳng lẽ các quan chức năng và toà án các cấp có thể làm ngơ với nỗi
đau của bà Hợi ?
Mỹ Thanh –
Hoàng Tuyết
Báo Công An,
số: 1522 * Thứ năm 1-3-2007

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét