GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 6
TRẢ LỜI NHỮNG
CÂU HỎI/ 1
1- “Ngày
giáp Tết đứng trước bàn thờ tạm bợ của người chồng, bà Nguyễn Thị Hợi (75 tuổi)
không giấu được những giọt nước mắt nghẹn ngào, chua xót. Bởi lẽ đứa con trai
mà bà hết lòng thương yêu, tin tưởng đã nhẫn tâm với bà: “Tôi chết lặng khi nó
làm đơn trục xuất tôi và em nó ra khỏi nhà”. Bà thì thào qua dòng nước mắt tuôn
trào!” Đoạn này
nói lên THIẾU ĐỨC LY THAM HIẾU THẢO THÂN HÀNH.
Câu chuyện trên
đây là một sự thật mà báo chí đã đăng tin tức này. Trong xã hội hiện nay những
chuyện bất hiếu này thường xảy ra như ăn cơm bữa.
Đúng vậy,
lòng tham của con người không đáy nó biến con người trở thành vô đạo đức, quên
cả công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ cha.
Vì lòng tham
nhà cửa, đất đai, của cải, tài sản mà đành lòng đuổi mẹ ra khỏi nhà thật là bất
hiếu.
Nỗi đau của
người mẹ bị con trai mình trục xuất ra khỏi nhà thì không có nỗi đau nào hơn.
Phải không quý vị?
Đây, các tu
sinh đọc qua câu chuyện này mới thấy rõ lòng tham của con người thật là ghê gớm,
khi lòng tham ngự trị trong tâm hồn của họ thì họ quên hết ơn nghĩa.
Dù là công
ơn sinh thành mang nặng đẻ đau, nuôi dạy con lớn khôn như trời như biển.
“Công cha
như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, thế mà họ đâu còn nhớ
gì, khi lòng tham ngự trị trong lòng thì họ đều quên hết. Câu chuyện trên đây
là một bằng chứng cụ thể để thấy lòng tham của con người ghê gớm thật và xã hội
chúng ta đạo đức đang xuống cấp trầm trọng.
Nhìn thấy cảnh
này chúng ta là những người con của Phật thì ph ải theo lời dạy của Người: Lúc
nào, hay giờ nào chúng ta đều sống với đức ly tham. Đức ly tham sẽ giúp chúng
ta có một tâm hồn biết buông xả không đắm mê vật chất của cải tài sản, vì càng
lắm nhiều của cải tài sản thì càng lắm nhiều gian nan và nhiều tai họa khổ đau
sẽ đến với chúng ta.
Đức ly tham
là một đức hạnh tuyệt vời . Chúng ta nên xem xét lại đời sống của đức Phật ngày
xưa, ai cũng biết đức Phật là con trai độc nhất của vua Tịnh Phạn và sắp sửa
thay vua cha lên ngôi báu. Trong khi vua cha tìm mọi cách để giữ Ngài, nhưng
Ngài không màng danh lợi, buông bỏ như buông bỏ một chiếc giày rách. Khi đi tu,
cung vàng điện ngọc, vợ đẹp, con xinh Ngài đều buông xuống cả. Cuộc sống của
Ngài lúc bấy giờ chỉ còn ba y một bát, chân trần, hằng ngày đi xin cơm của mọi
người, mọi nhà, nhưng tâm hồn Ngài phóng khoáng như hư không, trắng bạch như vỏ
ốc, sống không nhà cửa, không gia đình, lấy trời làm màn, lấy gốc cây làm gối,
lấy trăng sao làm đèn, lấy gió làm quạt v.v… cuộc đời của Ngài đâu còn gì nữa,
đói thì đi xin ăn, đi xin không có thì ngồi thiền, bệnh đau thì dùng pháp mà đối
trị . Cuộc đời Ngài sống thanh thản, an lạc và vô sự. Cuộc đời của Ngài danh lợi
tiền bạc, ngôi báu, vợ đẹp con xinh không còn trói buộc Ngài được nữa.
Còn người đời
tâm tham lam ngút ngàn, muốn ngồi không mà có tiền của, vì thế làm mọi cách
gian tham xảo huyệt để thu góp cho nhiều tiền tài vật chất, có người lại trực
tiếp đi ăn trộm, ăn cắp hoặc cướp giựt của người khác để thọ hưởng; bệnh đau
thì rên la, kêu khóc, đi bác sĩ, nằm nhà thương, đi bệnh viện Đông Tây y thuốc
thang uống, chích, châm cứu v.v...
Còn đức Phật
thì tự tại thung dung, đói no chẳng sợ, bệnh tật không làm dao động được tâm
Ngài.
Một hôm Ngài
đi khất thực có một bác nông dân đang cày dưới ruộng chạy đến bên Ngài và nhìn
vào trong bát rồi bảo rằng: Ngài đi xin không có ai cho Ngài đâu? Ngài hãy trở
về cày ruộng như chúng tôi thì cơm ăn áo mặc đầy đủ.
Đức Phật im
lặng không nói một lời nào và tiếp tục ôm bát đi xin. Đến khi trở về người nông
lúc nảy cũng chạy đến bên Phật lật nắp bát ra xem chỉ là một chiếc bát không,
người nông dân nói: “Ngài thấy chưa? Tôi đã bảo cày ruộng như tôi thì cơm ăn áo
mặc đầy đủ, không phải yên tâm sao? Còn bây giờ Ngài đi xin không ai cho phải
chịu đói khát khổ sở vô cùng.
Đức Phật từ
tốn trả lời : “Ngươi tưởng Ta cần những thức ăn này lắm sao? Nếu đói Ta chỉ ngồi
thiền thì làm sao còn đói được nữa. “Thiền duyệt vi thực pháp hỷ sung mãn” kia
mà”. Ta vì chúng sinh quá đau khổ mà đi khất thực để gieo duyên hoá độ, chứ
không vì chúng sinh thì Ta đã nhập Niết Bàn từ lâu rồi. Cuộc đời này có còn những
gì cám dỗ được ta đâu? Nghe xong người nông dân quỳ xuống dưới chân đức Phật
xin sám hối những tội lỗi của mình đã vô minh nói ra những lời khinh mạn và
cũng xin đức Phật cho làm đệ tử cư sĩ tại gia, quyết tâm giữ gìn năm giới.
Còn bệnh đau
thì sao? Chúng ta hãy nghe đức Phật dùng pháp trị bệnh. Một hôm trên đường đến
nơi để nhập Niết Bàn. Đức Phật nay đã già yếu, 80 tuổi rồi, nên một cơn bạo bệnh
ập đến, đức Phật phải trụ lại giữa đường để đối trị cơn bệnh ngặt nghèo đau buốt
cả cơ thể. Ngài ngồi kiết già lưng thẳng nhiếp tâm an trú tỉnh thức trong hơi
thở ra vô và tác ý đẩy lui bệnh, nhờ đó cơn đau không còn tấn công Ngài được nữa,
Ngài bình phục và tiếp tục đi đến nơi nhập Niết bàn. Xin quý vị vui lòng hãy đọc
lại kinh Niết Bàn trong kinh Trường Bộ tập I thì rõ.
Đấy, quý vị
có thấy cuộc đời tu hành của đức Phật đã thoát ra bốn cái khổ mà người thế gian
không thể làm được không?
1/ Làm chủ
được đời sống ăn uống
2/ Làm chủ
được bệnh đau
3/ Già yếu
nhưng còn mạnh khỏe đi bộ vững vàng.
4/ Làm chủ sự
sống chết.
Đó chính là
nhờ Ngài sống với đức ly tham. Do đức ly tham nên Ngài bỏ cung vàng điện ngọc,
vợ đẹp con xinh như bỏ những đồ phế thải.
2- “Năm
1954 ông Nguyễn văn Thành kết hôn với bà Nguyễn Thị Hợi. Trong quá trình chung
sống, họ đã có với nhau bảy người con. Theo lời bà Hợi, để có tiền chi tiêu
trong gia đình ông Thành đã mở cơ sở giày dép tại 597 H - lô T Đoàn văn Bơ, quận
4, sau đó chuyển về địa chỉ 98/55 Đoàn văn Bơ các con của ông Thành một số làm
công ăn lương tại cơ sở, một số đi làm ở ngoài. Riêng ông Nguyễn Sơn Hà, con
trai thứ là người có công nhiều nhất cho cơ sở giày dép. Năm 1985, ông Hà trúng
số được một lượng vàng cũng tích góp vào xưởng để kinh doanh. Năm 1998, ông
Thành qua đời, ông Hà tiếp quản cơ sở giày dép và làm thủ tục chuyển tên đăng
ký kinh doanh cho mình.
Vào năm
1999, sau khi ông Thành mất, bà Hợi đã đưa một số tiền lớn mà gia đình đã làm lụng
vất vả nhiều năm cho ông Hà để xây căn nhà số 73/8c. Đường Lâm văn Bền, quận 7,
rồi ông Hà tiếp tục dùng tiền thu được từ hoạt động kinh doanh để mua thêm vài
lô đất nữa”. Đoạn
này nói lên ĐỨC TINH TẤN NHÂN QUẢ.
Trong cuộc đời
này sống lương thiện không gian tham, không xảo quyệt, lừa đảo người, lấy mồ
hôi nước mắt và công sức của mình siêng năng làm ra của cải tài sản. Đó cũng là
ĐỨC LY THAM. Làm ra của cải tài sản, dù cho giàu có đến đâu cũng không tham đắm
và dính mắc những vật chất đó là ĐỨC LY THAM.
Cả gia đình
con cái của ông bà Thành đều lo tích lủy làm ăn chơn chất, cơ sở vật chất càng
đi lên, của cải tài sản đất đai càng nhiều, thì tâm tham cũng càng lớn theo, do
đó mới có những sự tranh chấp xảy ra, mới có sự kiện tụng. Nếu trong giai đoạn
này cả gia đình ông bà Thành đều được học ĐẠO ĐỨC LY THAM thì tài sản gia đình
này càng đi lên với sự siêng năng cần mẫn làm ăn lương thiện thì đâu có việc gì
xảy ra. Phải không quý vị? Đồng tiền và của cải tài sản làm mờ mắt, khơi dậy
lòng tham chiếm hữu của riêng mình cho nên nó đã giết chết đạo đức hiếu thảo
làm người. Ông Hà cũng chỉ là một con người như bao nhiêu con người khác, biết
chí thú làm ăn để làm giàu, nhưng chính vì tham nhà cửa đất đai vật chất, nên
công ơn sinh thành của cha mẹ đã quên mất, tình nghĩa anh em ruột thịt như nước
lã người dưng, chỉ muốn làm sao bứng những người này ra khỏi nhà là thượng
sách, chỉ để mình nắm trọn quyền sở hữu của riêng mình. Do lòng tham lam ông Hà
đã lén làm giấy tờ cho riêng vợ chồng ông đứng tên, đến khi giấy tờ nắm chắc
trong tay, ông khởi sự trục xuất mẹ và em ra khỏi nhà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét