GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 60
THÊM VỐN VÀO
ĐỜI
Chuyện do
mẹ tôi kể lại
Chị là một
chủ cửa hàng bách hóa khá lớn ở ngay trước cổng chợ xã quê tôi. Hôm đó, có một
bà mẹ trạc bốn lăm, năm mươi tuổi vào cửa hàng chị vờ mua hàng, cốt chỉ để đánh
cắp cho được một chiếc quần vải ú đen. Khách đông hàng đắc, nhưng chị vẫn phát
hiện được việc bà mẹ ấy đã bỏ chiếc quần, bà săm soi trước đó vào sâu dưới đáy
thúng đồ .
Chị lặng lẽ
gọi người nhà lên giúp mình bán hàng, rồi bước ra đường, chị nói thầm vài câu
vào tai người đàn bà. Bà thất sắc theo chị ra sau nhà, rồi một lúc sau bước ra
với vẻ mặt tươi tĩnh.
Thấy mẹ tôi
có vẻ biết chuyện xảy ra, chị lại ghé tai mẹ tôi kể lại sự tình. Thì ra chị
không lấy lại chiếc quần ú đen, món hàng vô cùng quý giá với người phụ nữ nông
thôn thời bao cấp, mà còn tặng thêm bà mẹ ấy một chiếc áo bởi thấy chiếc áo của
bà ta quá cũ sờn. Cũng chỉ vì họ nghèo khó quá. Cũng là cách mình giúp người
làm phước mà. Chị nói nhỏ và dặn mẹ tôi kín miệng ..
Mẹ tôi đã
khuất, nhưng tôi vẫn nhớ mãi câu chuyện ấy như để thêm vốn cho mình trên đường
đời. Và khi đọc những mẫu tin được báo đăng mới đây về những gì mà những Thầy
cô giáo đã làm với những học sinh trẻ măng của họ, vì nghi các em lấy tiền lớp,
tiền bạn, đẩy các em đến những thãm kịch đau lòng. Tôi chỉ còn biết lặng im
trong những niềm chua xót. Chị chủ cửa hàng nhân hậu ở quê tôi chỉ mới học qua
chữ cái lớp 3 bình dân học vụ. Vậy mà.. tôi lại ngẫm lời của văn hào
Victorhugo: “Lương tâm cũng là một thứ tri thức và càng buồn cho những người
chưa biết có nặng được cái chữ không mà đã nhẹ cái tâm” .
Huỳnh Văn Mỹ
Báo Tuổi Trẻ ngày 22-4-2007 chủ nhật

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét