GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 64
TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI/ 1
1- “Chị
Trần Thị Khánh Hà từ xe buýt xuống đường Lê Quang Sung, định đi bộ về hướng Phạm
Đình Hổ (p2Q6). Bất ngờ bị một thanh niên đi xe gắn máy áp sát giựt dây chuyền.
Theo phản xạ, chị Hà đưa tay giữ lại mặt dây chuyền và ú ớ la cướp, cướp!”. Đoạn này dạy THIẾU ĐẠO ĐỨC LY THAM
THÂN HÀNH.
Cướp giựt
thường xảy ra là một hiện tượng xã hội đạo đức đang xuống cấp, khi bước chân ra
khỏi nhà phải đề cao cảnh giác:
1- Không nên
đeo đồ trang sức bằng vàng, ngọc ngà, châu báu, tiền bạc mang theo phải cất giữ
kỹ lưỡng, đừng để kẻ gian thấy, chỉ để một ít tiền lẽ trong túi để trả tiền xe
cộ, khi di chuyển trên đường đi.
2- Khi ra khỏi
nhà phải cẩn thận khóa cửa nẻo trong ngoài kỹ lưỡng và căn dặn người nhà, khi
có người lạ mặt nên khéo từ chối không nên mở cửa, đừng ỷ ban ngày không sao. Đạo
đức đang xuống cấp dễ biến người tốt trở thành người xấu dễ dàng.
Vòng vàng,
tiền bạc sẽ làm người ta mê mờ không còn sáng suốt, nên cẩn thận cất giữ kỹ
càng.
Khi thấy xã
hội đạo đức đang xuống cấp thì chúng ta hãy cố gắng học và áp dụng đạo đức vào
đời sống hằng ngày. Nhất là đạo đức hiếu sinh và đạo đức ly tham.
Hiếu sinh là
thương yêu hết mọi người dù người thiện cũng như người ác chúng ta đều thương
như nhau, có áp dụng đạo đức được như vậy thì tâm chúng mới có sự bình an, yên ổn;
có như vậy tâm chúng ta mới thanh thản, an lạc và vô sự; có như vậy mới thấy nền
đạo đức nhân bản – nhân quả của Phật giáo tuyệt vời.
Chỉ cần sống
với đức ly tham thì mới thấy sự giải thoát của Phật giáo từ nơi đó.
Tâm không
tham lam, ham mê vật chất tiền bạc danh vọng, sắc đẹp v.v… thì con người không
tu tập vẫn thấy mình sống an ổn vô cùng, nhất là tâm luôn luôn sống với trạng
thái tâm thanh thản, an lạc và vô sự.
Cuộc đời tu
hành chúng ta chỉ cần sống được như vậy là giải thoát, chứ đâu cần phải tu tập
chi cho nhiều. Chỉ bây nhiêu cũng giúp chúng ta làm chủ sinh, già, bệnh, chết,
chấm dứt luân hồi. Mục đích tu hành của Phật giáo đến đây đã hoàn thành. Chúng
ta đừng nói Cực Lạc Tây Phương, đừng nói thiền định kiến tánh thành Phật. Phật
không có dạy tu làm Phật mà dạy tu để để không làm khổ mình, khổ người và khổ tất
cả chúng sinh, để làm bốn sự đau khổ: sinh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi.
Phật không dạy ngồi thiền nhập định 5, 7 ngày hoặc 1, 2, 3 tháng không ăn uống;
Phật cũng không dạy tu tập ngồi thiền để thị hiện thần thông biết chuyện quá khứ
vị lai của người khác để trở thành ông thầy bói, thầy chiêm tinhv.v… Hạnh phúc
cho những ai sống được với đức hiếu sinh và đức ly tham là cũng đủ đền bù công
sức tu tập và sẽ không phí bỏ những công phu học tập và rèn luyện nhân cách. Bởi
giới luật giúp chúng ta ly dục ly ác pháp, khiến cho tâm ta thanh tịnh. Đó
chính là thiền định của Phật giáo ( Ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền do ly dục
sinh hỷ lạc).
2- “Đang
trên đường chở vợ đi công chuyện, nghe tiếng la thất thanh của người phụ nữ yếu
đuối, bất bình trước hành động bất nhân của tên cướp, anh Trương Linh Cường (37
tuổi, ngụ Nguyễn Đình Chí, P9, Q6) liền phóng xe đuổi theo “đua nóng” một đoạn,
anh Cường đuổi kịp tên cướp và buông xe lao vào bắt giữ. Do đã chuẩn bị trước,
tên cướp liền rút con dao dấu sẵn trong người ra đánh trả. Không ngại nguy hiểm,
bằng ý chí và sự quyết tâm cao, anh Cường lùi lại né tránh, rồi bất ngờ lao đến
quật ngã tên cướp, giựt lấy dao quăng ra xa. Cùng lúc này nhiều quần chúng ập đến
hỗ trợ anh Cường bắt gọn tên cướp”. Đoạn này dạy ĐỨC DŨNG CẢM HIẾU SINH THÂN HÀNH.
Trong một xã
hội đạo đức đang xuống cấp thì người dân trong nước cần phải học võ để tự vệ
sinh mạng và tài sản của mình, để đương đầu với những người hung ác đầu trộm,
đuôi cướp, để trợ giúp người công an nhân dân giữ gìn trật tự an ninh cho xóm
làng, xã ấp. Nếu anh Cường không có võ nghệ thì làm sao dám đuổi theo bọn cướp.
Nhờ có võ nghệ anh Cường mới quật ngã và bắt giữ tên cướp giao cho công an.
Trong các võ
đường là nơi trau dồi rèn luyện mỗi người có một cơ thể khoẻ mạnh, cường tráng;
võ đường cũng còn là một nơi để rèn luyện nhân cách tinh thần đạo đức nhân bản
của người võ sĩ biết thương mình, thương người và thương tất cả các loài chúng
sinh; võ đường là nơi để cho các thanh niên và thanh thiếu niên nam nữ học tập
võ nghệ và trau dồi đạo đức nhân bản – nhân quả, không làm khổ mình khổ người
và khổ cả hai.
Vậy những võ
đường cần phải soạn thảo những bộ sách dạy về tinh thần thượng võ của người võ
sĩ bằng đạo đức NGŨ GIỚI thì võ đường là nơi đào tạo các cháu trở thành những
công dân tốt để xóa những tệ nạn xã hội đang là một nỗi đau của đất nước.
Nếu một võ
đường chỉ biết đơn thuần dạy võ và như vậy còn thiếu trách nhiệm, bổn phận của
người truyền đạt đức võ nghệ, truyền đạt võ nghệ như vậy không đúng là một môn
phái võ được truyền thừa của một dân tộc anh hùng . Một võ đường dạy võ là phải
dạy đạo đức trước tiên. Người học võ phải lấy đức hạnh hiếu sinh làm đầu, nếu học
võ mà thiếu đức hạnh hiếu sinh thì võ nghệ chỉ còn là một môn học để đánh nhau,
làm trò giải trí cho người khác. Không học đức hiếu sinh, người võ sinh nhiều
khi sử dụng võ nghệ để cướp của giết người. Và học võ như vậy là một tai hại vô
cùng cho xã hội đất nước.
Người học võ
phải biết lấy đạo đức hiếu sinh làm đầu sự sống của mình, nhất là năm đức trong
NGŨ GIỚI, dù học võ có giỏi bao nhiêu chúng ta cũng nên lấy đạo đức mà đối xử với
nhau. Cùng cực chẳng đã đối với những người hung dữ, chẳng biết phục thiện thì
mới dùng đến võ nghệ dạy cho họ một bài học . Riêng đối xử với nhau bình thường
thì dùng lời nói ái ngữ, khuyên mọi người đừng tham lam, trộm cắp, cướp của người
khác, nhất là cướp tài sản của phụ nữ thì còn hèn hạ và xấu xa vô cùng. Cho nên
, học võ nghệ là phải hiểu trách nhiệm, bổn phận của người võ sĩ là tự vệ cho
mình và bảo vệ cho người thế cô sức yếu . Vì thế phải học hai môn:
1- Đạo đức
hiếu sinh đa hướng trong tinh thần võ sĩ đạo.
2- Võ nghệ
tinh thông trong tinh thần đạo đức võ sĩ đạo.
Tất cả võ đường
nào trong nước cũng như ở khắp nơi trên thế giới. Dù bất cứ môn võ học nào:
Judo, Vovinam, Taykinhdo, Quyền Anh, Bình Định, Thiếu Lâm Hồng Gia, Thiếu Lâm Tự,
Võ Đương, Không Động, Nga Mi v.v… cũng đều lấy đạo đức nhân bản - nhân quả làm
đầu cho sự học võ của mình. Học võ không có nghĩa là để đấu đá ăn tiền như hai
con gà đá độ; học võ không có nghĩa là để đụng đâu đánh đó như người điên; học
võ là học tinh thần đạo đức hiếu sinh cứu trợ phò nguy, giúp người trong cơn hoạn
nạn, giúp người trong lúc bị kẻ dùng quyền lực, sức mạnh hiếp đáp. Học võ không
có nghĩa là để lên võ đài đấu đá ăn tiền như hai con bò mộng, làm trò giải trí
cho mọi người xem; học võ là để rèn luyện cơ thể có một sức lực cường tráng mạnh
khỏe, ít bệnh tật, ít ốm đau trong một tinh thần lành mạnh với lòng yêu thương
rộng lớn vô bờ bến đối với sự sống của muôn loài vật trên hành tinh này. Họ võ
như vậy mới chính là người học võ; học võ như vậy mới là người xây dựng cho
mình có một tinh thần võ sĩ đạo cao thưọng và đẹp đẽ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét