GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 67
NHỮNG ĐỀ
THI MẪU/ 2
ĐỀ THI II
(Thời gian 2
giờ)
ĐẾN CỬA ẢI MỚI
CHỢT HIỂU RA
Ngày xưa có
một cư sĩ, ông ta đi thăm một người bạn rất lâu chưa gặp. Sau khi gặp mặt bạn,
hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, mãi miết vô tình đến giờ ăn
trưa, người bạn liền mời người cư sĩ ở lại ăn cơm trưa.
Người phục vụ
làm cho họ hai bát mỳ sợi, hương vị rất thơm, nhưng lại là một bát to một bát
bé. Hai người ngồi xuống, người bạn nhìn qua, liền đẩy bát mỳ lớn sang trước mặt
người cư sĩ và nói : “Bác ăn bát mỳ lớn này đi”. Nhẽ ra theo lệ thường thì người
cư sĩ phải khiêm nhường một chút đẩy trả bát mỳ lớn đó sang trước mặt người bạn,
để bày tỏ sự cung kính. Nhưng không ngờ người cư sĩ chẳng thèm nhìn bạn liền
cúi đầu ăn ngay. Người bạn thấy thế, nhíu mày, tỏ ý không vui. Người cư sĩ chẳng
hề để ý, một mình cứ tự nhiên ăn.
Ăn xong, ngẩng
đầu lên thấy bát đũa của bạn vẫn y nguyên , thế là cư sĩ hỏi bạn:
“Sao bác lại
không ăn thế?”.
Người bạn thở
dài không nói một lời.
Cư sĩ lại cười
nói: “ Bác tức tôi phải không? Chê tôi không hiểu lễ nghĩa, chỉ có một mình vùi
đầu ăn chứ gì?”.
Người bạn
không trả lời, lại thở dài.
Cư sĩ nói tiếp:
“Xin hỏi một câu, nếu chúng ta cứ đun đẩy lại mãi, thử hỏi mục đích là gì?.
Cuối cùng
người bạn trả lời: “Nhường bạn mình ăn bát to”.
Người cư sĩ
nói tiếp: “Thế thì đúng rồi, nhường cho bạn mình ăn bát to là mục đích cuối
cùng. Thế như bác nghĩ, tranh nhau đẩy tới đẩy lui, vì sao không ăn luôn mỳ sợi
vào bụng cho xong, thế tôi ăn bát mỳ sợi lớn. lòng bác không vui, chẳng hóa ra
mục đích của bác khiêm nhường của bác không thật lòng? Bác ăn cũng là ăn, tôi
ăn cũng là ăn, nếu thế thì việc đẩy tới đẩy lui còn có ý nghĩa gì?” Người bạn
nghe xong lời nói của người cư sĩ, trong lòng chợt hiểu ra.
(Đọc Hiểu
220 Trí Tuệ Nhân Sinh tập II Nhà xuất Bản Lao động - Xã Hội)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét