GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 71
NHỮNG ĐỀ
THI MẪU/ 4
ĐỀ THI IV
(Thời gian 2
giờ)
NÚI THÁI
DƯƠNG
Ngày xưa có
hai anh em mồ côi bố mẹ từ nhỏ, hai anh em dựa vào nhau mà sống qua ngày, nên
gia cảnh vô cùng bần hàn.
Hai anh em
hàng ngày kiếm củi nuôi thân, cuộc sống vô cùng vất vả. Thế nhưng họ không hề
oán thán, dậy sớm thức khuya từ sáng đến tối làm việc không ngừng. Hai anh em
yêu thương lẫn nhau, nên tuy gian khổ nhưng cuộc sống vẫn vui vẻ Vào một này
kia, thần tiên trên trời biết được tình cảnh của hai anh em, nên quyết xuống trần
giúp họ một tay. Sớm tinh mơ hôm đó, hai anh em còn chưa ngủ dậy, ông tiên đã
đi vào trong giấc mộng của họ, nói với hai anh em rằng: “Ở phương xa có một
ngôi núi Thái Dương (Mặt trời), trên núi rải đầy vàng lấp lánh, các con có thể
tới đó nhặt, nhưng đường đi rất gian nan hiểm trở, các con phải thật cẩn thận!
Nhiệt độ ở núi Thái Dương rất cao, các con phải đến nhặt vàng trước khi mặt trời
mọc, nếu không các con sẽ bị thiêu cháy. Nói xong ông liền biến mất.
Hai anh em từ
trong cơn mộng tỉnh lại, trong lòng rất vui. Họ bàn bạc với nhau một chút, rồi
lên đường đi đến núi Thái Dương. Trên đường đi có lúc gặp rắn độc, thú dữ, có
lúc gặp chó sói, hổ báo, có lúc mưa sa bão táp, có lúc sấm chớp rền vang. Hai
anh em đã đoàn kết nhất trí, cuối cùng đã đánh bại mọi gian nan hiểm trở, không
biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, họ cũng đã đến được núi Thái Dương. Lúc
đó mặt trời chưa mọc, “khắp nơi khắp chốn đều là vàng, lấp lánh sáng chói cả mắt”.
Người em vẻ mặt đầy phấn khởi, mọi khó khăn mệt nhọc đi đường xa đều tiêu tan.
Còn người anh sau khi nhìn thấy cười thản nhiên.
Người anh ở
trên núi nhặt một cục vàng tương đối to cho vào túi, rồi xuống núi.
Còn người em
cứ mải nhặt hết cục nọ lại hòn kia, không chịu ngưng tay. Một lúc sau túi vàng
đã đụng đầy, người em vẫn còn muốn nhặt nữa. Mặt trời sắp mọc lên rồi, song người
em còn cứ cố. Lúc đó ở bên tai anh ta đã vang lên lời nhắc nhở của ông tiên: “Mặt
trời sắp mọc lên rồi mau đi về thôi!”. Song người em nói: “khó khăn mãi con mới
thấy nhiều vàng như thế, ngài hãy cho con nhặt cho đủ!”. Nói xong anh ta lại mải
mê nhặt.
Mặt trời đã
mọc lên, nhiệt độ ở núi Thái Dương cũng dần dần tăng lên. người em nhìn thấy mặt
trời vội vàng cõng vàng đi trở về, thế nhưng vàng nhiều quá nên rất nặng, bước
chân của anh ta có chút loạng choạng không đi được nhanh,mặt trời ngày càng lên
cao, người em không chịu nổi đã ngã xuống, và không bao giờ còn đứng lên được nữa,
Sau khi người anh về đến nhà, lấy cục vàng đã nhặt được làm vốn rồi đi buôn
bán, sau này trở thành đại tỷ phú, ông nổi tiếng khắp gần xa. Còn người em vĩnh
viễn nằm ở lại núi Thái Dương.
Hoàng Kim (Đọc
Hiểu 220 Trí Tuệ Nhân Sinh tập II, Nhà Xuất Bản Lao Động – Xã Hội)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét