328-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: BÀI LÀM/ 2
ĐOẠN 2: “Kể lại sự việc đã qua, O
không thể giấu nổi sự uất ức khi nhớ đến khoảnh khắc mà em bị cướp mất tuổi
thơ, cướp mất đời con gái, để lại một nỗi khổ mà giờ đây em đang phải gánh chịu”.
Câu này dạy đạo đức gì?
ĐÁP ÁN: Nhân Quả Thiếu Đức Ly Tham Sắc
Dục. (Chịu quả báo nhân quả)
GIẢI
TRÌNH ÁN: Luật
nhân quả rất công bằng và công lý, hễ ai gây nhân nào thì phải gặt quả nấy như
trên đã nói. Hoàn cảnh khổ của cháu O cũng là một tấm gương nhân quả tiền kiếp
mà kiếp này phải trả, trả một cách đau xót tận cùng, để cho những ai không tin
nhân quả mà cứ làm đùa như ông Lâm, rồi đây phải trả, “chạy trời đâu khỏi
nắng mưa”.
Những hành động
do thân, miệng, ý của mình khi suy nghĩ kỹ lưỡng những điều bất thiện, những điều
làm người khác và loài vật khác đau khổ; khi nói ra cũng vậy, nói ra những lời
hung ác, chửi mắng, mạ lị, mạt sát, nói xấu, nói vu oan, nói không đúng sự thật,
nói những lời li gián khiến chia rẽ và làm đau khổ người khác, v.v..; khi dùng
tay chân đánh, đập, đá, giết hại làm những điều đau khổ người khác và loài vật
thì không thể nào trốn khỏi nhân quả, vì tạo nhân nào thì phải gặt quả nấy.
Hiện kiếp
này hiếp dâm các cháu bé thơ thì đời sau làm sao tránh khỏi có cảnh người khác
hiếp dâm lại và cảnh bị hiếp dâm lại còn phải đau khổ gấp 10 lần. Cho nên mọi
người đừng xem thường luật nhân quả, nó không tha thứ một ai.
Người ta ví
dụ luật nhân quả như luật trời, vì lưới trời tuy rộng lớn bao la
mênh mông nhưng không một người nào làm tội ác dù tội đó nhỏ như hạt bụi cũng
không trốn khỏi. Đúng vậy, luật trời là luật của lương tâm, chỉ có những người
đã đánh mất lương tâm của mình, làm mất nhân tính con người thì mới làm những
điều ác, những điều tà dâm như vậy.
Tuổi thơ là
tuổi rất hồn nhiên trong sạch, tâm hồn còn trong trắng, nhìn cái gì cũng đẹp,
cũng tốt, cũng xinh. Nhưng tuổi thơ cũng dễ bị ảnh hưởng, dễ bị ô nhiểm, dễ bị
sa ngã. Vì thế những bậc làm cha mẹ phải nên dành riêng cho con cái của mình những
phút giây quan tâm và để ý dạy bảo chúng.
Cuộc đời
không suôn sẻ, đầy những bụi bặm ô trược, đầy những chông gai và cạm bẫy, vì thế
những bậc làm cha mẹ không phải chỉ làm ra tiền để nuôi con ăn học thành tài là
đủ, là hết trách nhiệm và bổn phận của mình. Không phải vậy đâu thưa các bậc phụ
huynh? Con cái của mình có điều gì bất hạnh xảy ra cho nó thì quý vị đứt từng
đoạn ruột, tan nát cả tâm can. Nỗi đau thương của cha mẹ đối với con cái không
thể nào lấy gì lường được. Cho nên những phút giây quan tâm, lưu ý đến con cái
của mình là điều cần thiết trong lúc đất nước đang mở cửa phát triển nền kinh tế
công nghệ hóa làm cho dân giàu, nước mạnh thì cũng nhân cơ hội đó mà các luồng
văn hóa khắp thế giới không lành mạnh tràn vào đất nước.
Tuổi thơ là
tuổi cần phải chăm sóc giáo dục đạo đức nếp sống có văn hoá lành mạnh kỹ lưỡng
hơn, lúc này tuổi thơ của các cháu dễ tiếp nhận, nếu tiếp nhận những điều xấu
thì dễ thành thói quen xấu, nếu tiếp nhận những điều tốt, đạo đức nhân bản -
nhân quả sống không làm khổ mình, khổ người và không làm khổ tất cả chúng sinh
thì thành thói quen tốt. Nếu không chăm sóc kỹ lưỡng cho các cháu như vậy, để
các cháu rong chơi theo bè bạn hư thân mất nết thì các cháu sẽ bị nhiễm ô thành
thói quen xấu, bấy giờ các cháu là những tệ nạn của xã hội, chừng đó gia đình
là một gánh nặng và xã hội là một tai họa bất an. Nhưng gánh nặng và tai họa bất
an này gia đình và xã hội còn biết giao cho ai?
Gia đình cho
những tệ nạn xã hội là do xã hội phát triển kinh tế và mang theo những văn hóa
đồi trụy khiến cho con em họ đua đòi chạy theo ăn chơi trác táng nên hư thân mất
nết. Chúng đã trở thành những bọn lưu manh, du côn, du đãng, v.v… Còn xã hội
thì cho rằng do gia đình không giáo dục con em của mình, cha mẹ cứ mãi lo làm
giàu, làm cho ra tiền thật nhiều, bỏ mặc con cái.
Vậy gia đình
đổ lỗi cho xã hội, còn xã hội đổ lỗi cho gia đình, như vậy gia đình đúng hay xã
hội đúng?
Vậy lỗi này
về ai!? Gia đình, ông bà, cha mẹ ư? Hay xã hội, đất nước, những Nhà lãnh đạo ư?
Nhưng lỗi
này không phải của riêng ai mà của chung cả gia đình và xã hội, chứ không nên đổ
thừa gia đình hay đổ thừa xã hội được. Cả gia đình và xã hội đều phải có trách
nhiệm, bổn phận giáo dục đạo đức cho con em của mình. Bởi con em thì của gia
đình, nhưng chúng lại là mầm non tương lai của Tổ quốc. Vì thế gia đình có bổn
phận phải giáo dục đạo đức, cũng như xã hội thì pháp luật và Bộ giáo dục phải
đào tạo con người có đức, có tài.
Bộ giáo dục
cũng nên quan tâm đến đạo đức nhân bản - nhân quả, vì đào tạo người có đạo đức
quan trọng hơn đào tạo người có tài. Có tài mà không có đức thì con người ấy
không dụng được. Cho nên đạo đức rất cần thiết trong giai đoạn đất nước đang mở
cửa để ngăn chặn những luồng văn hóa đồi trụy xâm nhập vào.
Các cháu
thanh niên và thanh thiếu niên nam nữ có làm nên những tội lỗi phạm pháp đều do
trách nhiệm và bổn phận của cha mẹ và các Nhà lãnh đạo chưa quan tâm mấy đến tuổi
thơ của các cháu. Bởi vì cha mẹ thì cứ lo làm ra tiền cho thật nhiều như trên
đã nói, còn giáo dục đạo đức thì cha mẹ giao hết cho học đường, chừng biết con
mình hư thân mất nết vào tù ra khám thì hỡi ơi, chuyện con cái phạm vào tội ác
đã đánh mất hết giá trị đạo đức gia đình. Đó là những gia đình
cha mẹ thiếu trách nhiệm với con cái của mình, thiếu bổn phận trách nhiệm giáo
dục đạo đức con cái, thiếu đức thương yêu đúng cách đối với con cái. Cho nên
con cái làm mà cha mẹ phải gánh chịu. Gánh chịu những tiếng tai xấu xa vô cùng
mà không có nước sông nào trong sạch rửa được những điều mà mọi người có đạo đức
không ai chấp nhận.
Còn các Nhà
lãnh đạo thì sao!? Tệ nạn xã hội xảy ra khắp nơi trong nước là một gánh nặng
trên vai của các vị. Các vị có thấy trách nhiệm và bổn phận của mình đối với những
mầm non của Tổ quốc không?
Ngoài pháp
luật hiện hành chưa đủ sức để ngăn chặn những tệ nạn xã hội, nếu các Nhà lãnh đạo
đất nước quan tâm đến nền đạo đức nhân bản - nhân quả, cho phép Bộ giáo dục đào
tạo được triển khai nền đạo đức này thành một môn học trong chương trình giáo dục
đào tạo từ Tiểu học, Trung học và Đại học thì tệ nạn xã hội sẽ chấm dứt.
Chúng tôi mạnh
dạn vạch ra một hướng đi để gia đình và xã hội cùng bắt tay nhau xây dựng nền đạo
đức nhân bản - nhân quả, để giáo dục con em mình trở thành những đứa con ngoan
hiền trong gia đình và những người công dân tốt trong xã hội.
KẾT LUẬN
VÀ ÁP DỤNG: Sắc
dục có một sức lôi cuốn rất mạnh, nếu làm người không thắng được tâm sắc dục
thì cũng giống như con thú vật. Nó có thể làm cho thân bại danh liệt như ông Hồ
Ngọc Lâm trong bài này còn mặt mũi nào nhìn ai. Một hậu quả khổ đau do không
làm chủ tâm sắc dục, ông Hồ Ngọc Lâm đã gây ra một nỗi đau suốt đời cho cháu O.
Thật đáng thương và cũng đáng trách cho con người lòng lang dạ thú, làm một việc
mà không suy nghĩ hậu quả khôn lường. Bây giờ ông trốn chui trốn nhủi như con
chó ăn vụng, còn có giá trị gì là con người, thật là nhục nhã.
Giá trị con
người là ở chỗ lìa tâm sắc dục. Lìa tâm sắc dục là lìa bản chất thú vật, các
con có biết không? Con người phải làm chủ tâm sắc dục, luôn luôn phải giữ gìn
tâm ly sắc dục, phải nhìn nó là lộ trình sinh tử luân hồi; phải nhìn nó là lộ
trình mang đến nhiều khổ đau hơn là an vui; phải nhìn nó là miếng mồi nhân quả
để dụ dỗ mọi người sa vào lưới rập tái sinh luân hồi; phải nhìn nó là con đường
hôi thối bất tịnh bẩn thỉu, nơi đó là nơi bài tiết ra những thứ cặn bã dơ bẩn
nhất của cơ thể, thế mà chúng ta lại chui đầu vào chỗ đó sao?
Chúng ta là
con người không thể có những hành động giao cấu nhau như hai con thú vật. Chấm
dứt con đường sắc dục là chấm dứt con đường sinh tử luân hồi. Vì thế đạo Phật dạy
diệt dục tức là diệt tâm SẮC DỤC, chứ không phải diệt hết tâm dục.
Tâm sắc dục là tâm dục ác, vì vậy diệt tâm dục ác chứ không phải diệt tâm dục
thiện (Chư ác mạc tác chúng thiện phụng hành) Các con nên nhớ kỹ lời dạy này:
“TÂM SẮC DỤC LUÔN LUÔN ĐỂ LẠI MỘT HẬU QUẢ ĐAU KHỔ KHÔNG LƯỜNG ĐƯỢC”. Phàm làm một
việc gì cần phải suy nghĩ về hậu quả của nó. Các con có nhớ chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét