355-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: BÀI LÀM/ 7
ĐOẠN 7: “Trong số gần 100 học sinh
nam nữ, đặc biệt có một nữ học sinh vừa có duyên, vừa có sắc đẹp
như một hoa khôi mà ai cũng nhận dạng được là người có nước da trắng nõn nà”. Câu
này dạy đạo đức gì?
ĐÁP ÁN: Đức Khen Tặng Khẩu Hành, Ý
Hành, Thân Hành.
GIẢI
TRÌNH ÁN: Người
phụ nữ đẹp nhất một vùng thì được gọi là hoa khôi. Hoa khôi không phải là cái
may mà là cái nghiệp, nghiệp thì có hai phần:
1- Nghiệp
khổ
2- Nghiệp
vui
Sinh ra làm
thân người nữ mà có sắc đẹp thì coi chừng đó là nghiệp khổ. Bởi vậy ở đời chưa
hẳn có nhan sắc là có hạnh phúc. Nguyễn Du nói: “Hồng nhan bạc mệnh”. Cho
nên đừng nghĩ rằng có nhan sắc là có phước báu. Có nhan sắc là có tai họa, vì
có nhiều người săn đuổi, càng có nhiều người săn đuổi lại càng khổ tâm nhọc
trí. Bởi vì kẻ xấu thì nhiều mà người tốt thì ít. Vì vậy câu “Hồng nhan
đa truân” là đúng.
Tục ngữ có
câu “Trai tài gái sắc”. Trên đời này người phụ nữ có nhan sắc
là người phụ nữ càng khổ đau nhiều. Người thanh niên cũng vậy, người có tài thì
hay lận đận, trên đường đời gặp nhiều gian nan thử thách. Vì vậy cụ Nguyễn Du
nói: “Chữ tài liền với chữ tai một vần”.
Theo định luật
nhân quả, hễ con người có phước được cái này thì lại mất cái kia, được cái kia
thì mất cái nọ. Cho nên người sinh ra trên đời này không có ai toàn vẹn. Người
hoa khôi trong bài này đã khổ đau canh cánh bên lòng với một mối tình vô vọng
đành chôn chặt trong lòng không hề dám thổ lộ cùng ai. Có nhan sắc thì có mang
theo cái khổ, càng yêu nhiều thì càng khổ nhiều; càng yêu nhiều càng vay nợ
nhân quả càng nhiều, vay nợ nhân quả càng nhiều thì khổ đau càng nhiều. Người
biết sống độc thân là người hạnh phúc nhất trần gian. Tại sao vậy?
Vì người biết
sống độc thân là người biết cách sống với tâm hồn bất động, thanh thản, an lạc
và vô sự, họ sống với niềm vui hỷ lạc do không còn tham dục ham muốn một điều
gì cả. Ngược lại, người không biết sống độc thân thì khi hoàn cảnh độc thân là
cảm thấy cô đơn, buồn tẻ, quạnh hiu, luôn lo sợ bệnh tật không ai chăm sóc, buồn
rầu vì chỉ thấy trước sau có một mình.
Nhưng cuộc sống
có hai người là phải có hai tư tưởng, mà có hai tư tưởng là có sự trái nghịch
nhau, có sự trái nghịch nhau là có sự xung đột, có sự xung đột là có sự khổ
đau. Cho nên có hai tư tưởng là phải biết tùy thuận nhau thì mới có sự an vui,
còn nếu không tùy thuận nhau thì khổ đau không thể nào tránh khỏi.
Ở đời người
ta thường không biết sống độc thân nên mới khổ, họ cho sống độc thân là cô đơn
buồn tẻ, khi bệnh tật không ai chăm sóc, khi già yếu không ai lo cơm ăn áo mặc,
nhất là họ rất sợ hãi cảnh không có ai nói chuyện cho vui nhà, vui cửa. Cho nên
người ta rất sợ sống độc thân, vì vậy việc cưới vợ gả chồng cho con cái trở
thành bổn phận của người làm cha mẹ. Còn ngược lại, người sống độc thân
mà không độc thân là người phải biết phương pháp SỐNG MỘT MÌNH. Sống một
mình có bốn cách:
1- Sống một
mình phải biết phương pháp làm chủ thân tâm.
2- Sống một
mình phải biết phương pháp đẩy lui những bệnh trên thân.
3- Sống một
mình phải biết phương pháp làm chủ tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự.
4- Sống một
mình phải biết phương pháp làm chủ sự sống chết, tức là muốn chết là thân chết,
muốn sống là thân sống, đó là làm chủ sự sống chết.
Trên đời
này, sinh ra làm người ai cũng phải học đạo đức, nhờ có học hiểu đạo đức mới sống
có đạo đức, chứ nếu không học đạo đức mà sống có đạo đức được thì đó là những bậc
Thánh chứ đâu còn là phàm phu như chúng ta nữa.
Người hiểu
biết thường nói: “Cái nết đánh chết cái đẹp”. Như vậy rõ ràng
người ta chuộng đức hạnh chứ không ai chuộng sắc đẹp. “Hữu nhan sắc hữu
ác đức”, lời dạy này rất đúng, không sai.
KẾT LUẬN VÀ ÁP DỤNG:
Khen
tặng là một đức tính tốt, nhưng khen tặng như thế nào đúng, như thế nào sai?
Thường khen tặng người sống có đạo đức là đúng còn khen tặng người có sắc đẹp
là sai. Vì đạo đức thường hằng không thay đổi nên đạo đức không vô thường, còn
sắc đẹp thì vô thường, còn trẻ thì đẹp nhưng già thì đâu còn đẹp: mặt nhăn, má
hóp, da mồi, tóc sương. Vả lại sắc đẹp với người này thấy đẹp, còn người kia
thì thấy xấu, nhất là loài thú vật thấy người đẹp nhưng lòng gian ác xảo trá,
thường cắt cổ nhổ lông nên chúng rất sợ hãi.
Cho nên người
chọn sắc đẹp là người có mắt như mù, là người chưa biết sống. Người chọn đạo đức
là người biết sống, là người có đôi mắt trí tuệ. Cho nên các con là người học
Phật để rèn luyện nhân cách sống đời đạo đức nhân bản - nhân quả không làm khổ
mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh. Vì thế các con phải tập luyện khen tặng
và ca ngợi đức hạnh nhân bản - nhân quả của mỗi người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét