357-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: BÀI LÀM/ 9
ĐOẠN 9: “Theo quy luật của đất trời,
con người đó lớn lên và đã có chồng con. Người đẹp ấy cũng đã đi đây, đi đó
trong và ngoài nước, sống với chồng con đầy hạnh phúc gia đình. Cho đến nay,
người hoa khôi nọ đã có cháu nội, cháu ngoại, đang sống bên ông chồng đã đến tuổi
90. Còn bà kém ông 13 tuổi. Ông chồng tuổi cao sức yếu, ốm đau triền miên. Thêm
đó, cả hai vợ chồng chịu một nỗi bất hạnh vì đứa con trai duy nhất đã qua đời”. Câu
này dạy đạo đức gì?
ĐÁP ÁN: Theo Qui Luật Nhân Quả Các Pháp
Đều Vô Thường.
GIẢI
TRÌNH ÁN: Đoạn
văn trên đây là từ tình yêu thương trai gái đi đến hôn nhân, có
con cái rồi cháu nội, cháu ngoại. Chồng 90 tuổi, vợ 77 tuổi, thời
gian ấy phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời; biết bao nhiêu gian khổ
nuôi con rồi lại ôm cháu, sống đến tuổi đó đã lo rầu bao nhiêu người thân bệnh
tật và cũng đã khóc thương biết bao người thân đã qua đời.
Cho nên tình
yêu thương trai gái đi đến hôn nhân có hạnh phúc an vui không, hay tiếp nhận một
cuộc đời đau khổ mà lạm dụng danh từ HẠNH PHÚC LỨA ĐÔI, chứ lứa đôi có hạnh
phúc bao giờ, toàn là sự đau khổ, thành vợ thành chồng thì phải lo làm sao có
cái ăn, cái mặc rồi nhà ở, lo cho con cái đứa như thế này đứa như thế khác. Thật
là khổ vô vàn, cớ sao lại bảo là hạnh phúc. Hạnh phúc chỗ nào đâu?
Con người đã
bị nhân quả lừa đảo, vì vô minh không thấy nên mới cho tình yêu trai gái keo
sơn gắn bó không bao giờ quên, cho đến khi chết cũng vẫn nhớ nhau mãi mãi, thật
ra đó là ngu si, điên dại. Tình yêu trai gái chỉ là bắt đầu cho con đường sinh
tử luân hồi, nó là con đường đau khổ của kiếp làm người.
Theo luật
nhân quả thì con người không ai thoát ra khỏi qui luật tình yêu trai gái, ngoại
trừ những người học Phật pháp và tu tập chứng quả vô lậu thì họ mới có thế làm
chủ và điều khiển qui luật này.
Chỉ có đạo
Phật mới nhìn thấu suốt được con đường tình ái, tức là con đường
tình yêu thương trai gái là con đường đau khổ dẫn đến luân hồi tái sinh muôn vạn
kiếp. Cho nên một người tu theo đạo Phật mà chưa thông suốt tâm ái dục này là
chưa thông suốt Phật giáo. Bởi Phật giáo ra đời vốn chỉ dạy cho con người hiểu
rõ nguyên nhân khổ đau của con người là cái gì? Chân lý TẬP ĐẾ không phải là ÁI
DỤC sao?
Ái dục không
phải là con đường tình yêu thương trai gái sao? Đối với đạo Phật, trai gái yêu
nhau là một sự khổ đau. Người tu sĩ Phật giáo họ yêu thương mọi người, mọi loài
bình đẳng như nhau, vì thế họ không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng
sinh.
Từ tình yêu
trai gái nó không dừng ở đó, mà nó đòi hỏi đi xa hơn, đó là tình yêu thương nhục
dục, từ tình yêu thương nhục dục mới khiến con người làm ra biết bao nhiêu tội
ác. Có thể làm cha mẹ vẫn giết con như thường mà báo chí thông tin: Những bà mẹ
trẻ nạo móc bỏ thai nhi. Ai có vào bệnh viện Từ Dũ thì sẽ rõ, ngày nào cũng có
người nạo móc thai nhi, thật là đau xót vô cùng. Nỗi đau không những của riêng
ai. Còn nếu để nuôi lớn thì bụng mang dạ chửa, đó cũng là một cách khổ sở vô
cùng, rồi đến khi sinh nở phải chịu khổ đau tận cùng. Do đó người ta cầu khẩn
Trời, Phật gia hộ: “Mẹ tròn con vuông”. Từ đó câu này trở
thành câu tục ngữ.
Thật sự
trong đời này, người ta thường nhắc nhủ người phụ nữ rất chí tình: “Đàn
ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình”. Những câu ca dao
tục ngữ như vậy thường nói cái khổ của người phụ nữ trên tình yêu ái dục. Trên
tình yêu ái dục người phụ nữ phải gánh chịu trăm ngàn khổ đau. Từ tình yêu đi đến
hôn nhân người phụ nữ phải chiều chuộng chồng con, phải quần quật nặng gánh
chuyện nội trợ, rồi những chuyện nghịch ý không cùng một quan niệm sống nhưng
phải thầm lặng chịu đựng để làm vui cửa vui nhà, chứ nào có thật sự vui đâu. Vả
lại khi có chồng rồi không được tự do như lúc chưa có chồng. Khi có chồng mà tiếp
giao với một người khác phái trang lứa tuổi như mình thì coi chừng chồng ghen
tuông. Ghen tuông thì khó thể nào tránh khỏi bạo lực gia đình, nếu bạo lực gia
đình không xảy ra thì gia đình cũng lục đục, cơm không lành, canh không ngon
không làm sao tránh khỏi. Khi xảy ra bạo lực gia đình thì có thể đi đến li dị.
Tất cả những điều khổ đau này người phụ nữ phải lãnh đủ cả mọi sự khổ.
Nếu khép
mình làm người vợ tốt trong gia đình thì được yên thân, nhưng không an thân đâu
quý vị ạ! Rồi đây bụng mang dạ chửa nặng nhọc trăm bề khổ sở, cho đến ngày sinh
nở một chết một sống vô cùng đau đớn. Như vậy chưa hết khổ đâu, phải suốt ba
năm nuôi con cho bú mớm “tam niên nhũ bộ” phải
chịu dơ, chịu bẩn, ăn không ngon, ngủ không yên giấc, rồi khi con đau ốm bệnh tật
thì mẹ khổ trăm bề. Vốn con người có sức chịu đựng giỏi trong mọi khổ đau, để
tuân theo qui luật nhân quả trả vay.
Như vậy
chúng ta truy ra nguyên nhân sinh ra muôn vàn đau khổ của người phụ nữ không phải
là tình yêu trai gái sao?
Đúng là tình
yêu trai gái là nguyên nhân sinh ra muôn vàn sự khổ đau. Vậy sao người ta lại
yêu nhau? Lại còn gọi người có tình yêu thương trai gái gắn bó là người có quả
tim vàng. Theo chúng tôi nghĩ không có quả tim vàng mà có tràn đầy quả khổ đau
của kiếp người, chỉ có những người không biết mới chấp nhận tình yêu trai gái
không quên mới gọi là quả tim vàng.
Tại sao con
người không thông minh nhận ra đâu là con đường khổ, đâu là con đường không đau
khổ, chỉ mê mờ ham muốn chạy theo những phút truy hoan sắc dục của tình yêu
trai gái mà phải gánh chịu suốt cả một đời người trăm cay, muôn ngàn vạn khổ
đau?
Biết tình
yêu trai gái là trăm cay, muôn vạn sự khổ đau sao mọi người không dừng lại mà cứ
lao thẳng vào, để rồi như con cá mắc cạn trên khô. Thật là tội nghiệp!
Đức Phật xác
định con người là vô minh, tức là con người thiếu sự hiểu biết quy luật
nhân quả. Nhưng khi đã chỉ dạy cho họ hiểu biết, giác ngộ được
tình yêu trai gái là con đường khổ, con đường tái sinh luân hồi, thế mà họ vẫn
không dừng lại là cớ sao vậy?
Biết rõ nơi
đó là hang hùm, rắn độc, nơi đó sẽ giết hại và làm đau khổ con người, thế mà mọi
người vẫn chui vào hang hùm đùa giỡn với rắn độc, nhưng khi bị hùm ăn, rắn độc
cắn thì than thân trách phận, kêu Trời kêu Phật. Thật là đáng thương, nhưng biết
làm sao khuyên và giúp họ.
Bởi vì mỗi
người phải tự mình thắp đuốc lên mà đi, không ai đi thay thế cho mình được. Đây
là lời nhắn nhủ của đức Phật đã dạy cách đây 2551 năm, nhưng giá trị lời nói
này mãi mãi không mờ phai trong lòng người.
KẾT LUẬN VÀ ÁP DỤNG: Các pháp đều vô thường, không có pháp nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta. Vậy các con còn có những gì mà không buông xả cho sạch, chỉ còn duy nhất là tâm bất động trước ác pháp và cảm thọ. Đó là một trạng thái tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Hãy cố gắng lên các con ạ! Đời là vô thường, có ai sống mãi với chúng ta đâu, rồi đây mọi người đều theo nghiệp thiện ác mà đi tái sinh luân hồi. Vậy còn gì nữa mà chúng ta không buông xuống cho thật sạch. Phải không các con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét