408-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG YÊU THƯƠNG CỦA MARIO/ 1
Trong cuộc sống
hằng ngày, có biết bao con người hào hiệp tốt bụng, nhưng chưa có dịp giúp người
trong cơn hoạn nạn bằng LÒNG YÊU THƯƠNG chân thật của mình mà thôi.
Tôi còn nhớ
một câu chuyện hy sinh mình cứu người của cháu bé Mario. Trước sự sống chết mà
dám liều chết để giúp người khác sống về sum hợp với gia đình, thật là vĩ đại
và cao thượng vô cùng:
“Cách đây
mấy năm, vào một buổi sáng tháng mười hai, một chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước
rời khỏi cảng Li-vơ-pun. Trên tàu có hơn hai trăm người, kể cả
sáu chục trong thủy thủ đoàn. Thuyền trưởng và hầu hết thủy thủ
đều là người Anh.
Trong số
hành khách có nhiều người Ý: ba nhà buôn, một linh mục và nhiều nhạc sĩ. Tàu đi
về hướng đảo Man-ta. Thời tiết xấu.
Phía đằng
mũi tàu, trong số hành khách đi hạng ba có một cậu bé người Ý khoảng mười hai
tuổi, bé người so với tuổi nhưng vạm vỡ, với nét mặt khắc khổ và cương nghị của
những người đảo Xi-xi-li-a. Cậu ngồi đấy một mình, trên một đống thừng, tay chống
vào một chiếc va-li đã cũ, đựng quần áo. Da mặt cậu màu bánh mật, tóc đen, xoăn
lại, rủ xuống đến cổ. Cậu bé tội nghiệp ăn mặc tồi tàn, một chiếc khăn quàng cũ
phủ lên hai vai, một bên vai quàng sợi dây đeo cái túi da. Cậu đưa mắt nhìn
quanh vẻ lo ngại, nhìn hành khách, con tàu, các thủy thủ chạy ngang trước mặt,
nhìn mặt biển đang gầm thét. Trông cậu như vừa phải chịu một nỗi buồn lớn trong
gia đình: vẻ mặt ngây thơ mà cái nhìn âu sầu.
Tàu vừa mới
nhổ neo được một lúc thì một thủy thủ người Ý tóc hoa râm lên
phía đằng mũi, tay dắt một cô con gái, dừng lại trước mặt cậu bé
Xi-xi-li-a và nói: “Đưa đến cho cháu một cô bạn đường đây, Ma-ri-ô à!”
Xong, người
thủy thủ đi nơi khác. Cô gái ngồi lên đống dây thừng, cạnh cậu bé. Họ nhìn
nhau.
- Đằng ấy
về đâu đấy? - cậu bé Xi-xi-li-a hỏi.
- Về
Man-ta, đi qua Na-pô-li - cô bé trả lời, rồi nói thêm - Mình về gặp lại bố mẹ
đang chờ mình. Mình tên là Giu-li-et-ta Pha-gi-a-ni.
Cậu bé
không nói gì hết. Một lúc sau, cậu lấy trong túi da chiếc bánh mì và những quả
khô, cô bé thì có bánh bích quy. Họ cùng ăn.
- Vui đấy
- người thủy kêu lên khi đi qua - sắp nhảy múa rồi đấy!
Gió thổi
mạnh lên, con tàu tròng trành dữ dội. Nhưng hai đứa trẻ không có máu say sóng,
chẳng để ý gì cả.
Cô gái mỉm
cười. Tuổi cô cũng gần bằng tuổi người bạn đồng hành, nhưng cao hơn, cũng nước
da bánh mật, chắc cũng đã chịu khổ, ăn mặc cũng rất xoàng xĩnh. Một
cái khăn mùi soa màu đỏ buộc mớ tóc xoăn cắt ngắn. Hai tai đeo
hai chiếc khuyên bạc.
Họ kể cho
nhau nghe chuyện mình. Cậu bé là con mồ côi, bố là công nhân, mới chết ở
Li-vơ-pun mấy hôm trước, và ông lãnh sự Ý thấy cậu bơ vơ mới gửi cậu về quê ở
Pa-lec-mô. Ở đấy cậu mong tìm được vài người có họ xa.
Cô bé thì
được một người cô rất thương đưa sang Luân-đôn hồi năm ngoái; bố mẹ cô quá
nghèo gửi con đi một thời gian, và người cô hứa sau này nhận cô làm người thừa
kế gia tài của mình. Nhưng chỉ mấy tháng sau thì người cô bị một chiếc xe ngựa
chẹt chết, không để lại một xu nào. Ông lãnh sự Ý cũng cho cô trở về nước.
Cả hai đều
được gửi cho chú thủy thủ người Ý.
- Thế đấy
- cô bé nói - bố mẹ mình tưởng mình sẽ trở về giàu có, nhưng sẽ gặp lại con vẫn
nghèo như trước. Nhưng bố mẹ mình thương mình lắm, nên dù thế nào mình cũng được
đón tiếp vui vẻ. Còn các em trai mình nữa, chúng nó sẽ vui biết mấy khi gặp lại
mình. Mình có bốn đứa em cơ, đều còn nhỏ tí, mình là chị cả. Mình
may quần áo cho bọn chúng… Mình về nhà thì vui phải biết. Đến
nơi mình bước vào rón rén…
Rồi cô hỏi
người bạn đường:
- Thế cậu
cũng sắp gặp lại người thân chứ?
- Ừ, nếu
họ muốn mình về…
- Những
người ấy không yêu cậu à?
- Mình
cũng chẳng biết nữa.
- Đến lễ
Giáng sinh này, mình mười ba tuổi - cô bé nói.
Họ còn
nói chuyện về biển và những người chung quanh. Suốt cả ngày, họ ở cạnh nhau, thỉnh
thoảng lại nói với nhau vài câu. Hành khách tưởng họ là anh em. Cô bé đan một
chiếc bít tất, cậu bé có vẻ tư lự. Mặt biển mỗi lúc sóng một to.
Đến tối,
lúc chia tay đi ngủ, cô bé nói với Ma-ri-ô: “Ngủ ngon nhé!”

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét