452-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: TRỞ VỀ
Lòng yêu
thương đem đến cho tất cả mọi người không phân biệt người thân hay người xa lạ
thì đó mới thật sự là LÒNG YÊU THƯƠNG.
Lòng yêu
thương còn phân biệt người thân, người xa lạ thì đó không phải lòng yêu thương,
mà là LÒNG ÍCH KỶ. Lòng ích kỷ sẽ mang đến cho chúng ta những sự đau khổ. Bởi vậy,
LÒNG ÍCH KỶ NHỎ HẸP chỉ biết có mình, thật là đáng chê trách. Khi làm người,
chúng ta không những thương mình, thương những người thân của mình, mà còn
thương tất cả những người khác và các loài động vật khác. Chỉ có LÒNG YÊU
THƯƠNG rộng lớn như vậy thì chúng ta mới tìm thấy ngay hạnh phúc và an vui của
chính mình.
Nghe con
mình đi lính về thì vui mừng, nhưng khi nghe con mình đem theo một người bạn
thương binh đã bị cụt tay, chân về nhà thì cha lẫn mẹ liền từ chối ngay. Do
LÒNG ÍCH KỶ của cha mẹ như vậy, nên người con trai yêu quý của họ nghĩ đến thân
phận mình là một người lính bị thương cụt tay, cụt chân sẽ làm khổ cha mẹ, nên
cậu không bao giờ trở về. Vậy chúng ta hãy đọc câu chuyện “Trở Về” mà ngẫm nghĩ
lại LÒNG YÊU THƯƠNG của mình có rộng lớn hay nhỏ hẹp như cha mẹ của cậu thanh
niên này.
Câu chuyện “Trở
Về” là một bài học sống động khiến cho mọi người cần suy ngẫm lại
chính mình:
“Một người
lính về nhà đoàn tụ gia đình sau nhiều năm tham chiến ở Việt Nam. Từ San
Francisco, anh gọi điện hỏi thăm gia đình:
- Cha mẹ
ơi, con đang trở về đây, nhưng có điều muốn xin phép cùng cha mẹ. Con muốn dẫn
bạn cùng về nhà mình.
- Ồ, được
thôi con trai. Cha mẹ rất sẵn lòng tiếp đón bạn con.
- Nhưng
có điều này cha mẹ nên biết, anh ấy bị thương khá nặng trong chiến tranh, mất cả
cánh tay và một chân. Anh ấy không còn chỗ nào nương tựa, vì vậy con muốn anh ấy
về sống cùng chúng ta.
- Cha mẹ rất tiếc khi nghe điều này, có thể chúng ta sẽ giúp anh ấy tìm được chỗ trú ngụ.
- Ồ
không, con muốn anh ấy ở cùng chúng ta kia.
Người cha
ngập ngừng rồi nói:
- Con
không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu con trai. Một người tàn tật như vậy sẽ
là một gánh nặng đè lên vai chúng ta. Chúng ta còn cuộc sống riêng tư của chúng
ta nữa chứ, không thể để một điều như vậy chen vào cuộc sống của chúng ta được.
Tốt hơn hết là con nên quay về nhà và quên anh chàng ấy đi. Anh ta chắc sẽ
chóng tìm được cách tự kiếm sống thôi.
Nghe đến
đó, người con trai gác máy. Vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được cú điện thoại
từ cảnh sát San Francisco báo tin người con trai đã chết, sau khi ngã từ một
tòa nhà cao tầng. Cảnh sát cho rằng đây là một vụ tự sát.
Người cha
và mẹ đau buồn này vội vã bay đến San Francisco và được dẫn đến nhà xác thành
phố để nhận xác con. Họ nhận ra anh ngay. Nhưng họ cũng kinh hoàng nhận ra một
điều khác cùng lúc. Con trai họ chỉ còn lại một tay, một chân.
Thật may mắn, không phải tất cả mọi người đều có cách đối nhân xử thế như vậy. Vẫn còn có những người yêu thương chúng ta vô tư lự, sẵn sàng đón nhận chúng ta vào mái ấm gia đình mãi mãi mà chẳng cần để tâm tới những khiếm khuyết của chúng ta.
Mỗi buổi
tối, trước khi cuộn mình trong giấc ngủ, nếu có được một điều ước nguyện thì
hãy ước nguyện cho mình có thêm nghị lực và niềm tin đủ để mở tấm LÒNG YÊU
THƯƠNG đến với những người bất hạnh.
Bởi hạnh
phúc tinh tế nhất trên đời cũng chính là mình biết mang tình thương cho những
người mà họ không thể đem lại cho chúng ta những điều gì cả, đó mới chính thật
sự là niềm vui trong chúng ta. Như triết lý Phật giáo đã dạy: “Cứ cho đi rồi sẽ
được”.
Đọc câu chuyện
“Trở Về”, nó sẽ là một bài học LÒNG YÊU THƯƠNG cho những ai chưa có lòng yêu
thương thì hãy tư duy và suy nghĩ.
Chúng ta ai
cũng hiểu biết tất cả các pháp trên đời này đều vô thường, nay còn mai mất,
không có pháp nào thường hằng bất biến, không có pháp nào không thay đổi, đó là
một qui luật tự nhiên của các pháp trong vũ trụ. Ngược lại có một pháp KHÔNG
THAY ĐỔI, đó là LÒNG YÊU THƯƠNG của con người đối với con người và muôn loài,
nó sẽ mãi mãi trường tồn với không gian và thời gian.
Làm cha mẹ
chỉ biết yêu thương con cái của mình, dù con cái của mình có tàn tật như thế
nào thì mình cũng ráng ôm chịu, nhưng đối với người khác thì không chấp nhận,
đó là LÒNG ÍCH KỶ nhỏ hẹp gói ghém trong những người thân gia đình.
Người con
đã thử thách lòng cha mẹ mình và biết rõ tình đời mọi người đều ích kỷ, hẹp hòi
như nhau.
Nuôi dưỡng
người nào mà người đó còn làm lợi ích cho mình thì nuôi dưỡng, còn không làm lợi
ích thì tống cổ ra khỏi nhà. Lòng yêu thương của con người hầu hết hiện giờ là
như vậy, chỉ còn lại một ít người có LÒNG YÊU THƯƠNG RỘNG LỚN mà không tính hơn
thiệt, chỉ biết YÊU THƯƠNG mà thôi.
Các nhà làm
từ thiện không phải vì lòng yêu thương, mà vì công ty xí nghiệp của mình được
danh TỪ THIỆN. Nhờ có danh “từ thiện” mới dễ phát triển lớn hơn.
Chúng ta ai
cũng biết, thường người ta làm từ thiện là vì tiền của dư giả. Cho nên làm từ
thiện là mua DANH. Nhưng trong cái danh đó còn có cái LỢI rất to. Một nhà làm từ
thiện với lòng yêu thương chân thật thì không ai biết tên tuổi của họ.
Trong tập
sách “Đức Hiếu Sinh”, chúng tôi có nói đến LÒNG YÊU THƯƠNG chân thật
của người làm TỪ THIỆN. Ông ta mang thực phẩm đến giúp đỡ một người nghèo,
nhưng lại bảo rằng của một người xa lạ nhờ mang những vật phẩm này đến giúp gia
đình ông bà đó. “Vì vậy những vật phẩm này không phải của tôi, xin
gia đình vui lòng nhận cho, tôi chỉ là người mang dùm họ mà
thôi”. Làm từ thiện như vậy mới thật sự là làm TỪ THIỆN. Trong đời này
ít có ai làm từ thiện như vậy.
Chúng ta trở
lại câu chuyện người con trai đi lính thử thách để thấy LÒNG YÊU THƯƠNG của cha
mẹ như thế nào. Khi người cha nghe con nói người bạn của con tàn tật cụt một
tay, một chân thì người cha bảo ngay: “Một người tàn tật như vậy sẽ là
một gánh nặng đè lên vai chúng ta. Chúng ta còn cuộc sống riêng tư của chúng ta
nữa chứ, không thể để một điều như vậy chen vào cuộc sống của chúng ta được. Tốt
hơn hết là con nên quay về nhà và quên anh chàng ấy đi. Anh ta chắc sẽ chóng
tìm được cách tự kiếm sống thôi”.
Lời nói và
tâm niệm của cha mẹ cậu đã thể hiện rõ tính ích kỷ nhỏ hẹp chẳng có chút LÒNG
YÊU THƯƠNG tình người. Vì thế cậu suy nghĩ: Mình tàn tật như vậy thì cũng chỉ
là gánh nặng của cha mẹ, nên cậu quyết tự tử để không còn bận lòng cha mẹ nữa.
Câu chuyện
đã khéo kết thúc như vậy để nhắc nhở cho những ai thiếu LÒNG YÊU THƯƠNG sự sống
thì sẽ khổ đau vĩnh viễn.
Câu chuyện
trên đây đánh thức mọi người hãy đem lòng yêu thương đến với tất cả mọi người,
và không những con người mà còn cả những loài động vật khác nữa.
Vì đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi loài thì chúng ta sẽ tìm thấy được một niềm
vui không có niềm vui nào hơn được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét