460-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: CON “QUỶ” GÙ
LÒNG YÊU
THƯƠNG không phân biệt người có hình dáng tốt đẹp hay xấu xa. Bởi vậy bất cứ cuộc
đời, chung đụng với mọi người chúng ta hãy đem lòng yêu thương đến với mọi người.
Chúng ta cho đi lòng yêu thương thì đừng sợ mất lòng yêu thương, vì lòng yêu
thương là một đức hạnh nhân quả. Cho nên ai đã cho người nào trong xã hội loài
người, ai cũng có thể thực hiện được lòng yêu thương và mang đến cho mọi người.
Câu chuyện “Con Quỷ Gù” là một bài học đạo đức nhân bản - nhân
quả rất cụ thể rõ ràng, để mỗi người lấy đó soi lại mình để thấy rằng mình có
thực hiện được LÒNG YÊU THƯƠNG chưa? Sống trong LÒNG YÊU THƯƠNG thì sẽ nhận được
LÒNG YÊU THƯƠNG. Bởi nhân nào quả nấy, dù chúng ta không muốn
nhưng nó vẫn đến.
“Khoảng năm
1977, 1978… lò đường với máy móc tự tạo thô sơ vẫn hoạt động 24/24. Chúng tôi
phải chia ca ngày và ca đêm. Công việc của tôi lúc đó khi thì vác mía từ ghe
vào kho, khi đứng ép ở bộ che, lúc gánh bã mía ra phơi ngoài nghĩa địa gần đó,
hay gánh trấu và củi gộc vào cho thợ đốt lò. Đôi vai học trò không quen việc nặng
đã khiến tôi nhiều đêm phát khóc vì nhức nhối, ê ẩm cả người.
Công nhân
ở đây chia làm hai phe: phe công nhân tổ viên là những người có cổ phần trong
lò đường, số còn lại được tuyển thêm để bù vào số lao động còn thiếu. Một ông
già người Hoa làm hỏa đầu quân, và hai người thợ máy ăn ở luôn trong lò đường:
một người cao tuổi ốm lêu nghêu; người kia trẻ hơn, nhỏ thó, lưng hơi gù, gương
mặt xấu xí kinh khủng với những u thịt lớn nhỏ đủ cỡ. Anh này thường bị chọc ghẹo,
không phải chỉ vì tướng tá dị hợm mà còn vì cái tên buồn cười của anh: Cưng.
Mấy anh
trên lò hay nói: “Cha này khôn thiệt, già trẻ gì cũng phải kêu chả bằng cưng!”.
Khi đó đứa con gái nào dài giọng: “Anh Cưng ơi!”, thì những đứa còn lại cứ đứng
ôm bụng mà cười. Tính anh dễ dãi, không hay giận, nhiều khi còn tự làm trò cho
chúng tôi cười. Nhìn đôi mắt ti hí của anh nháy nhó giữa đám
u thịt và đôi môi thâm đen ngoác ra khoe mấy cái răng cửa gãy
ngang, người ta khó thể không tự hỏi sao ông Trời lại cắc cớ nặn ra một con người
hiền lành, dễ thương dưới hình dạng một con quỉ xấu xí, đen đủi như thế.
Bọn trẻ
có khi độc ác một cách vô ý thức trước cái hiền lành của anh. Khi anh ra con
sông gần đó tắm, lập tức quần áo trên bờ không cánh mà bay. Khi anh ngủ, người
ta cứ rình lúc anh vừa hé miệng là tuôn vào một nắm muối. Ác hơn nữa, chiếc áo
đen thui mỡ dầu của anh máng gần chỗ ngủ có lần tự nhiên dính đầy trái mắt mèo,
và người ta xúm nhau cười khoái chí khi thấy anh vừa nhảy tưng tưng vừa gãi đến
toé máu.
Thanh
Liên là tác giả của một số trò đùa độc ác nhất. Nó xinh đẹp nhất bọn chúng tôi.
Trớ trêu thay, bên trong gương mặt thiên thần đó là một tâm hồn rất ít lòng
nhân. Khi trêu chọc anh, mỗi lời nói của nó giống như một nọc ong, và không hiểu
sao nó lại thấy hả hê khi hành hạ anh ấy. Khi tạm nghỉ để ăn trưa, vừa thấy anh
từ xa là nó hét: “Biến đi đồ quỉ, làm người ta ăn cơm hết ngon!”. Anh lẳng lặng
bỏ đi, lưng như gù cao hơn và cổ rụt sâu xuống vai như cố che giấu gương mặt nhợt
nhạt vì đau đớn.
Tôi làm ở
đó được hơn một năm thì các tổ viên trong ban điều hành cho hay lò đường lỗ nặng,
sắp giải thể. Đêm ấy, chúng tôi ép ghe mía cuối cùng, lòng trĩu nặng. Trong khi
chờ cần xé nhồi đầy bã, tôi lơ đãng đôi mắt nhìn theo những bọt mía dơ bẩn, đục
ngầu chảy lờ đờ theo mương nước chè. Đột nhiên trong tiếng máy ầm ầm, nhiều tiếng
la hét hãi hùng vang lên khiến tôi giật bắn người. Rồi là tiếng ken két rợn người
của dây cu-roa bị hãm gấp, tiếng chân người rầm rập ùa đến bộ che. Lúc chen được
vào trong, người tôi mềm nhũn, mặt mày xây xẩm. Thanh Liên với mái tóc bị xén
ngang nham nhở, gương mặt như sáp. Và rùng rợn hơn, anh thợ máy của chúng tôi đổ
gục xuống, một cánh tay nát bét trong con che, máu nhầy nhụa loang đỏ bệ hứng.
Không biết
bằng cách nào người ta đem được anh ra để chở đi cấp cứu. Khi tôi đến bệnh viện
thăm, anh đã bị cắt một tay đến khuỷu.
Thanh
Liên không có can đảm đến thăm anh một mình. Nó rủ tôi cùng đi. Tôi định từ chối,
nhưng thấy gương mặt thảm não của nó, tôi không đành.
Chúng tôi
còn ngoài hành lang bệnh viện đã nghe tiếng người oang oang trong phòng:
- Anh
giúp nó làm gì. Nó là con quỉ cái!
- May mà
có anh nhanh tay xén ngang tóc nó, nếu không nó đã bị cuốn vào che cho
đáng đời. Đã cấm ép mía không được xoã tóc mà cũng cố làm điệu.
Còn anh thì trong lúc gấp gáp cứu người lại vô ý để che ăn tay.
Tiếng anh
Cưng yếu ớt:
- Thôi đừng
trách. Liên còn con nít mà!
Thanh
Liên nấc lên. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, rồi giọt nữa,
giọt nữa. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc.
Nó hối hận
vì những trò đùa tai ác hay xấu hổ vì câu nói của con quỉ gù xấu xí có tấm lòng
của một thiên thần?”.
Tuy nói LÒNG
YÊU THƯƠNG, nhưng trên đời này có mấy ai biết đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi
người. Một người xấu xí như con quỷ gù lưng thế mà có lòng nhân ái như thiên thần.
“Đẹp người không bằng đẹp nết”, hoặc “cái nết đánh chết cái đẹp”, người xưa có
những lời ca tụng lòng yêu thương đem đến cho người khác rất thiết thực, cụ thể
và tuyệt vời. Chúng ta nên học gương hạnh này, đem lòng yêu thương đến với mọi
người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét