462-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: NGƯỜI BÁN TUỔI THƠ
Đọc câu chuyện “Người
Bán Tuổi Thơ”, chúng ta mới thấy những danh từ “TRỘM CẮP” không phải đơn giản,
mà nó là tiếng xấu muôn đời, vì thế làm người nên tránh không được lấy của
không cho, dù là cây kim, sợi chỉ, là những vật nhỏ nhoi nhất chúng ta cũng
không nên lấy. Vì mang tiếng trộm cắp sẽ không bao giờ rửa sạch, mà đến chết
người ta cũng chỉ ngay cái mã này ăn cắp ăn trộm.
“Mãi cho
đến sau này, khi đã sống nhiều năm xa quê, tôi mới thật sự hiểu một điều giản dị:
những bí ẩn của đời sống là ở chính sự hồn nhiên. Trong ký ức, tuổi thơ như một
vùng sáng lung linh, kỳ diệu. Nói về điều này, tôi xin kể một
câu chuyện về người bạn tuổi thơ của tôi.
…Đó là những
ngày tháng của năm cuối bậc tiểu học. Dạo ấy, trong lớp tôi đột nhiên xảy ra hiện
tượng mất cắp vặt. Khi thì cây thước kẻ, khi thì chiếc compa, có khi lại là một
cuốn truyện tranh. Các bạn trong lớp tỏ ý bất bình lắm, nhưng chưa tìm ra được
thủ phạm. Cho đến một hôm, chính bản thân tôi bị mất một cây bút Kim Tinh mà
người cậu vừa mới tặng. Tôi vừa buồn vừa sợ, bảo cả lớp hãy mở cặp sách cho cô
khám xét. Tôi đi theo chân cô giáo. Lớp học lào rào tiếng mở cặp, tiếng xì xầm
bàn tán, nghi vấn… Chợt có một người không chịu mở cặp cho cô khám xét. Người ấy
là Hạnh, cô bạn ở cạnh nhà tôi. Hạnh là một cô bé học lực trung bình nhưng đặc
biệt mê đọc truyện. Cô bé rất thích những đồ vật lung linh, đẹp đẽ hay mơ màng.
Có một lần đi hốt trấu, không biết mải mơ tưởng điều gì, hay vì quá mệt mỏi mà
Hạnh ngủ thiếp đi, trấu phun ra phủ kín cả người. Cho đến khi người đi hốt trấu
đến sau phát hiện ra thì cô bé vẫn còn ngủ. Từ đó bọn trẻ trong xóm tôi gọi
trêu Hạnh là con trấu.
…Mặt Hạnh
tái mét. Cô giáo lấy chiếc cặp mở toang ra. Và tôi thấy có cây bút của mình ở
trong đấy. Cả lớp làm ầm lên. Cô giáo bảo cả lớp im lặng. Cô hỏi Hạnh: “Tại sao
em lại lấy cắp của bạn? Những lần trước có phải em lấy cắp không?”. Hạnh ràn rụa
nước mắt, giọng đứt quãng: “Dạ! Thưa… em không lấy cắp… Em nhặt
được ạ!”… Cô giáo bảo: “Em đừng nói dối nữa. Mà nếu nhặt được của rơi thì phải
trả lại cho người đánh mất chứ. Em làm cô thất vọng quá…”. Từ đó lớp tôi gọi Hạnh
là con ăn cắp. Mọi người bắt đầu xa lánh nó. Tôi cảm thấy buồn buồn.
…Rồi một
hôm đang giờ học, Hạnh mang lên cho cô giáo một hộp bút chì màu bảo là nhặt được.
Cô giáo hỏi có ai đánh rơi không. Cả lớp lắc đầu. Cô giáo mang lên cho ban giám
hiệu. Tuần sau, Hạnh lại mang lên một cuốn tập mới, bảo là nhặt được. Nhưng lớp
tôi lại không có ai đánh rơi cả. Tiếp đến Hạnh mang đến lớp một số tiền nhặt được.
Lần này thì có thằng Toàn lác đứng lên nhận. Cô giáo tuyên dương Hạnh. Các bạn
không còn xa lánh Hạnh nữa. Nhưng tôi vẫn thấy Hạnh buồn lắm. Thỉnh thoảng Hạnh
lại mang đến lớp những đồ vật mà nó nhặt được. Có khi có người đứng lên nhận.
Có lúc tôi cảm thấy dường như mình có lỗi với Hạnh (!).
…Một
hôm, tôi đang ngồi ở nhà học bài thì thấy mẹ Hạnh hớt hải chạy sang xin mẹ tôi
một củ gừng. Hạnh bị cảm lạnh. Tôi cũng theo mẹ chạy sang. Hạnh đang nằm trên
giường, người lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt, nước mắt nhoè nhoẹt. Sau một hồi được
cạo gió, xoa dầu và đổ nước gừng vào miệng thì người Hạnh ấm lại dần rồi chìm
vào giấc ngủ mệt nhọc. Mẹ Hạnh kể, dạo này hễ đi học về là Hạnh
tranh thủ đi hốt trấu hoặc ra ruộng bắt cua về bán, dành dụm tiền để ủng hộ cho
các bạn nghèo, học giỏi. Hạnh vừa nhờ mẹ mua một chiếc khăn tay mới để tặng bạn…
Tôi ngồi nghe và dần dần vỡ lẽ. Thì ra bấy lâu nay Hạnh không hề nhặt được của
rơi. Hạnh âm thầm kiếm tiền mua đồ mang đến lớp bảo là nhặt được. Hạnh muốn chuộc
lại lỗi lầm của mình (!). Tôi lại nhớ đến nụ cười của thằng Toàn lác khi nhận
tiền và ánh mắt thật buồn của Hạnh. Tôi đoán chắc thằng Toàn lác là thủ phạm
chính, còn cây bút của tôi có thể là Hạnh đã nhặt được (?). Tôi buồn quá, bật
khóc.
…Tôi định
đem sự thật câu chuyện để kể cho cô giáo và các bạn nghe. Nhưng rồi không hiểu
sao tôi lại lặng im. Hạnh cũng không nhặt được thêm cái gì nữa. Hoàn cảnh gia
đình nó càng lúc càng khó khăn. Rồi Hạnh nghỉ học, theo gia đình đi vùng kinh tế
mới… Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ đến tuổi thơ tôi lại nhớ đến Hạnh, nhớ con
trấu, con ăn cắp… như nhớ một bài học tuổi thơ, một kỷ niệm khó phai mờ”.
Khi đọc xong
“Người Bán Tuổi Thơ”, chắc mọi người làm cha mẹ ai cũng thấy trách niệm và bổn
phận giáo dục con cái trong gia đình. Tội nghiệp một cháu bé như Hạnh, do vô tư
nào biết tham lam trộm cắp là xấu như thế nào, nên đã lấy của không cho. Vì thế,
muốn chuộc lại tiếng xấu đó, cháu Hạnh cố gắng làm thuê, làm mướn cho
mọi người để có tiền mua chuộc lại. Câu chuyện của cháu hạnh thật đáng thương,
nếu cha mẹ không giáo dục con cái những bài học ĐỨC HẠNH LY THAM thì làm sao
con cái hiểu được hai từ “tham lam, trộm cắp” là xấu xa muôn đời. Không hiểu biết
nên tuổi còn thơ ngây trong trắng có biết tham lam trộm cắp xấu tốt như thế
nào. Khi lòng ham muốn nổi lên không dằn được, khi không dằn được thì phải lén
lấy của người khác, nhưng khi người khác bắt gặp thì rất xấu hổ và xấu hổ cả đời.
Nhất là mọi người đều xa lánh không còn ai muốn làm bạn với mình. Đúng vậy, làm
sao ai dám ở gần những người tham lam trộm cắp. Phải không quý vị?
“Người Bán
Tuổi Thơ” là một bài học nói về sự hối hận bằng hành động mua chuộc lại lỗi lầm
của mình. Thật là đáng thương, trong câu chuyện các em còn nhỏ mà biết ăn năn hối
hận như vậy, còn người lớn như chúng ta thì sao?
Trong một xã
hội của chúng ta hiện giờ, những con người tham lam trộm cắp cướp của giết người
quá nhiều, không thể tính hết được, ngoài mặt trông có vẻ hiền lương, nhưng trong
thâm tâm trộm cắp không thiếu sót một vật gì, hễ có dịp là cướp giựt ngay liền.
Cho nên không ngày nào khắp nơi trong nước không có người tham lam, móc túi, trộm
cắp, cướp của, v.v… dưới mọi hình thức. Họ đủ mưu mô xảo quyệt gian tham trộm
cắp, cướp của giết người. Họ chẳng hề sợ người khác chê cười “ĂN TRỘM, ĂN CẮP”,
họ xem đó là một việc thường có trong xã hội.
Nhìn thấy hiện
trạng của xã hội như vậy là biết ngay xã hội thiếu giáo dục đạo đức từ trong mỗi
gia đình, nên xã hội bất an vì tai nạn trộm cắp. Một xã hội có giáo dục ĐẠO ĐỨC
LY THAM thì xã hội không bao giờ có tệ nạn trộm cắp.
Bài học trên
đây là một gương hạnh biết xấu hổ, biết xóa nhòa những hành động xấu và làm cho
cuộc đời tốt hơn, không còn tệ nạn tham lam trộm cắp.
Bài học nói
về một cháu học sinh nhỏ, nhưng mục đích là để răn người lớn thế nào là một con
người xứng đáng là một con người, và thế nào là một con người hèn hạ xấu xa
trong xã hội.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét