Thứ Tư, 18 tháng 1, 2023

464-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

 

464-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như liên hệ :

Tu viện Chơn Như (cổng số 2)- Ấp Gia Lâm, xã Gia Lộc, huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh, Việt Nam.

Ban kinh sách Tu viện Chơn Như:

Điện thoại: 0276.3892.911

(07h-10h, 14h-17h hàng ngày),

DTDĐ : 0965.795.589.

Email: chonnhu2@gmail.com .

***

01-ĐƯỜNG VỀ XỨ PHẬT

https://thanhson22.blogspot.com/

02-TÌM HIỂU SỰ THẬT.

https://thanhhuy23.blogspot.com/

03-TÌM HIỂU CHÁNH PHÁP

https://tuanboya-z.blogspot.com/

04-ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT

https://tricang23.blogspot.com/

05-TU TẬP GIẢI THOÁT

https://vietboy23.blogspot.com/

06- NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP 

https://tuanboysport.blogspot.com/

07-SỐNG MƯỜI ĐIỀU LÀNH

https://tricangsport.blogspot.com/

08-NGƯỜI DỰNG LẠI CHÁNH PHẬT PHÁP

https://huyhoang22.blogspot.com/

09-NHỮNG BỨC TÂM THƯ

 https://thanhhai22.blogspot.com/

10-GIÁO ÁN ÐƯỜNG LỐI TU TẬP ÐẠO PHẬT

https://thanhthien22.blogspot.com/

10-KẾT TẬP PHÁP BẢO CỦA ĐỨC TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC.

PHẦN I: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 507

https://tricang19.blogspot.com/

11-KẾT TẬP PHÁP BẢO CỦA ĐỨC TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC.

PHẦN II: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500.

https://tuongthuc.blogspot.com/

12-LỚP NGŨ GIỚI NÂNG CAO

https://ythucluc.blogspot.com/

13-TÌM HIỂU THẾ GIỚI TƯỞNG

https://tuongam.blogspot.com/




463-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: MÓN QUÀ TỪ TRÁI TIM

 

463-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: MÓN QUÀ TỪ TRÁI TIM

Lòng yêu thương xuất phát từ trái tim, nếu chúng ta biết đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi người thì trái tim chúng ta sẽ đón nhận biết bao LÒNG YÊU THƯƠNG. Cứ cho đi thì chúng ta sẽ tìm thấy sự an vui không phải chỉ có riêng mình mà mọi người. Hạnh phúc thay cho những ai biết đem lòng yêu thương ban tặng cho những người khác thì xã hội loài người đẹp biết bao. Câu chuyện dưới đây là một bằng chứng đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi người.

“Khi tôi còn là một thiếu niên, có lẽ khoảng 13 tuổi, mẹ đã dạy tôi một bài học rất quý giá mà tôi chẳng bao giờ quên được. Một ngày nọ, lúc chúng tôi đang mua tạp hóa ở một cửa hàng nhỏ, thì tôi để ý thấy một gia đình khác cũng vừa bước vào cửa hàng như chúng tôi.

Trông có vẻ đó là một bà mẹ, một cô con gái và một đứa cháu nhỏ. Họ trông khá tươm tất, dù quần áo đã cũ sờn rách, và rõ ràng họ chẳng lấy gì làm giàu có cả. Họ đẩy chiếc xe đẩy đi khắp cửa hàng, cẩn thận và cân nhắc lựa chọn từng món hàng. Tôi để ý thấy hầu hết những món hàng họ mua đều là những mặt hàng tầm thường và thực phẩm thiết yếu cho một gia đình.

Mẹ và tôi mua sắm đã xong, cả hai bèn đẩy xe hàng đi thẳng đến quầy tính tiền. Lúc chúng tôi đến đó, gia đình họ đã có mặt từ trước, cùng với một người khách khác đang đứng ở giữa, ngay trước chúng tôi, chờ đến lượt mình tính tiền.

Khi gia đình họ đặt hàng hóa lên băng chuyền, tôi nghe bà mẹ luôn miệng nhờ người thu ngân tính tổng số tiền khi mỗi món hàng được đưa qua máy, bởi bà cần phải dành tiền chi phí cho nhiều việc khác nữa. Việc làm này hơi mất thời gian một chút, và người khách đứng trước tôi bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, thậm chí bà ta còn càu nhàu những điều mà tôi đoán chắc là ai cũng có thể nghe được.

Khi cô thu ngân đưa ra tổng số tiền cuối cùng, người đàn bà nọ đã không có đủ tiền mặc dù đã lục hết các túi quần, túi áo. Vì thế bà ấy trả bớt lại vài món thực phẩm đã mua. Ngay lúc ấy, mẹ tôi cho tay vào ví, lấy ra tờ 20 chục đô la cuối cùng của mình và trao cho người đàn bà nọ. Bà ấy tỏ vẻ rất ngạc nhiên và nói: “Tôi không thể nhận được đâu!”, mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt bà, khẽ đáp: “Không sao đâu, chị có thể nhận nó mà. Xin hãy xem đó như một món quà cũng được. Chẳng có món đồ nào trong chiếc xe đẩy mà chị không cần cả, vì vậy xin chị hãy vui lòng nhận”.

Người phụ nữ đó không khỏi xúc động khi nghe mẹ tôi nói chân thành như thế, bà đưa tay nhận lấy tờ bạc. Lúc đó, bà nắm chặt tay mẹ tôi một lúc và nước mắt lăn dài trên má, bà xúc động nói với mẹ tôi: “Cảm ơn cô rất nhiều. Cô thật tốt bụng. Trước nay chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như thế cả! Tôi thật lòng rất biết ơn cô”.

Tôi biết mình đã rời khỏi cửa hàng với đôi mắt đỏ hoe, và đó sẽ là điều mà tôi sẽ mãi mãi gìn giữ trong lòng mình. Bạn biết không, ba mẹ tôi đã phải nuôi dạy sáu đứa con và bản thân họ cũng không lấy gì làm giàu có. Thế nhưng, tôi rất lấy làm hạnh phúc để nói rằng mình đã được thừa hưởng từ mẹ một trái tim nhân hậu. Nhờ có mẹ, tôi đã biết sống không ích kỷ, và tôi tin rằng đi khắp thế gian này cũng không tìm được cảm giác nào tuyệt vời hơn nữa đâu!”.

Dee M. Taylor

(Chicken Soup For The Soul) 

Sau khi đọc “Lòng Yêu Thương” tập II, chúng tôi ước nguyện mọi người hãy đem lòng yêu thương đến với mọi người để chúng ta cùng nhau xây dựng một xã hội biết YÊU THƯƠNG, nhờ đó mà nguồn sống an vui bất tận.

HẾT

Phật pháp hiểu đúng thì mới tu tập đúng, còn hiểu sai thì làm sao tu tập đúng được. Hiểu đúng mà thực hành còn khó thay, huống chi là hiểu sai. (Mười Hai Cửa Vào đạo - Trang 168)

Trích lời của đức Trưởng Lão Thích Thông Lạc

 


462- NGƯỜI BÁN TUỔI THƠ

 

462-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: NGƯỜI BÁN TUỔI THƠ

Đọc câu chuyện “Người Bán Tuổi Thơ”, chúng ta mới thấy những danh từ “TRỘM CẮP” không phải đơn giản, mà nó là tiếng xấu muôn đời, vì thế làm người nên tránh không được lấy của không cho, dù là cây kim, sợi chỉ, là những vật nhỏ nhoi nhất chúng ta cũng không nên lấy. Vì mang tiếng trộm cắp sẽ không bao giờ rửa sạch, mà đến chết người ta cũng chỉ ngay cái mã này ăn cắp ăn trộm.

“Mãi cho đến sau này, khi đã sống nhiều năm xa quê, tôi mới thật sự hiểu một điều giản dị: những bí ẩn của đời sống là ở chính sự hồn nhiên. Trong ký ức, tuổi thơ như một vùng sáng lung linh, kỳ diệu. Nói về điều này, tôi xin kể một câu chuyện về người bạn tuổi thơ của tôi.

…​Đó là những ngày tháng của năm cuối bậc tiểu học. Dạo ấy, trong lớp tôi đột nhiên xảy ra hiện tượng mất cắp vặt. Khi thì cây thước kẻ, khi thì chiếc compa, có khi lại là một cuốn truyện tranh. Các bạn trong lớp tỏ ý bất bình lắm, nhưng chưa tìm ra được thủ phạm. Cho đến một hôm, chính bản thân tôi bị mất một cây bút Kim Tinh mà người cậu vừa mới tặng. Tôi vừa buồn vừa sợ, bảo cả lớp hãy mở cặp sách cho cô khám xét. Tôi đi theo chân cô giáo. Lớp học lào rào tiếng mở cặp, tiếng xì xầm bàn tán, nghi vấn…​ Chợt có một người không chịu mở cặp cho cô khám xét. Người ấy là Hạnh, cô bạn ở cạnh nhà tôi. Hạnh là một cô bé học lực trung bình nhưng đặc biệt mê đọc truyện. Cô bé rất thích những đồ vật lung linh, đẹp đẽ hay mơ màng. Có một lần đi hốt trấu, không biết mải mơ tưởng điều gì, hay vì quá mệt mỏi mà Hạnh ngủ thiếp đi, trấu phun ra phủ kín cả người. Cho đến khi người đi hốt trấu đến sau phát hiện ra thì cô bé vẫn còn ngủ. Từ đó bọn trẻ trong xóm tôi gọi trêu Hạnh là con trấu.

…​Mặt Hạnh tái mét. Cô giáo lấy chiếc cặp mở toang ra. Và tôi thấy có cây bút của mình ở trong đấy. Cả lớp làm ầm lên. Cô giáo bảo cả lớp im lặng. Cô hỏi Hạnh: “Tại sao em lại lấy cắp của bạn? Những lần trước có phải em lấy cắp không?”. Hạnh ràn rụa nước mắt, giọng đứt quãng: “Dạ! Thưa…​ em không lấy cắp…​ Em nhặt được ạ!”…​ Cô giáo bảo: “Em đừng nói dối nữa. Mà nếu nhặt được của rơi thì phải trả lại cho người đánh mất chứ. Em làm cô thất vọng quá…​”. Từ đó lớp tôi gọi Hạnh là con ăn cắp. Mọi người bắt đầu xa lánh nó. Tôi cảm thấy buồn buồn.

…​Rồi một hôm đang giờ học, Hạnh mang lên cho cô giáo một hộp bút chì màu bảo là nhặt được. Cô giáo hỏi có ai đánh rơi không. Cả lớp lắc đầu. Cô giáo mang lên cho ban giám hiệu. Tuần sau, Hạnh lại mang lên một cuốn tập mới, bảo là nhặt được. Nhưng lớp tôi lại không có ai đánh rơi cả. Tiếp đến Hạnh mang đến lớp một số tiền nhặt được. Lần này thì có thằng Toàn lác đứng lên nhận. Cô giáo tuyên dương Hạnh. Các bạn không còn xa lánh Hạnh nữa. Nhưng tôi vẫn thấy Hạnh buồn lắm. Thỉnh thoảng Hạnh lại mang đến lớp những đồ vật mà nó nhặt được. Có khi có người đứng lên nhận. Có lúc tôi cảm thấy dường như mình có lỗi với Hạnh (!).

…​Một hôm, tôi đang ngồi ở nhà học bài thì thấy mẹ Hạnh hớt hải chạy sang xin mẹ tôi một củ gừng. Hạnh bị cảm lạnh. Tôi cũng theo mẹ chạy sang. Hạnh đang nằm trên giường, người lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt, nước mắt nhoè nhoẹt. Sau một hồi được cạo gió, xoa dầu và đổ nước gừng vào miệng thì người Hạnh ấm lại dần rồi chìm vào giấc ngủ mệt nhọc. Mẹ Hạnh kể, dạo này hễ đi học về là Hạnh tranh thủ đi hốt trấu hoặc ra ruộng bắt cua về bán, dành dụm tiền để ủng hộ cho các bạn nghèo, học giỏi. Hạnh vừa nhờ mẹ mua một chiếc khăn tay mới để tặng bạn…​ Tôi ngồi nghe và dần dần vỡ lẽ. Thì ra bấy lâu nay Hạnh không hề nhặt được của rơi. Hạnh âm thầm kiếm tiền mua đồ mang đến lớp bảo là nhặt được. Hạnh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình (!). Tôi lại nhớ đến nụ cười của thằng Toàn lác khi nhận tiền và ánh mắt thật buồn của Hạnh. Tôi đoán chắc thằng Toàn lác là thủ phạm chính, còn cây bút của tôi có thể là Hạnh đã nhặt được (?). Tôi buồn quá, bật khóc.

…​Tôi định đem sự thật câu chuyện để kể cho cô giáo và các bạn nghe. Nhưng rồi không hiểu sao tôi lại lặng im. Hạnh cũng không nhặt được thêm cái gì nữa. Hoàn cảnh gia đình nó càng lúc càng khó khăn. Rồi Hạnh nghỉ học, theo gia đình đi vùng kinh tế mới…​ Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ đến tuổi thơ tôi lại nhớ đến Hạnh, nhớ con trấu, con ăn cắp…​ như nhớ một bài học tuổi thơ, một kỷ niệm khó phai mờ”.

Khi đọc xong “Người Bán Tuổi Thơ”, chắc mọi người làm cha mẹ ai cũng thấy trách niệm và bổn phận giáo dục con cái trong gia đình. Tội nghiệp một cháu bé như Hạnh, do vô tư nào biết tham lam trộm cắp là xấu như thế nào, nên đã lấy của không cho. Vì thế, muốn chuộc lại tiếng xấu đó, cháu Hạnh cố gắng làm thuê, làm mướn cho mọi người để có tiền mua chuộc lại. Câu chuyện của cháu hạnh thật đáng thương, nếu cha mẹ không giáo dục con cái những bài học ĐỨC HẠNH LY THAM thì làm sao con cái hiểu được hai từ “tham lam, trộm cắp” là xấu xa muôn đời. Không hiểu biết nên tuổi còn thơ ngây trong trắng có biết tham lam trộm cắp xấu tốt như thế nào. Khi lòng ham muốn nổi lên không dằn được, khi không dằn được thì phải lén lấy của người khác, nhưng khi người khác bắt gặp thì rất xấu hổ và xấu hổ cả đời. Nhất là mọi người đều xa lánh không còn ai muốn làm bạn với mình. Đúng vậy, làm sao ai dám ở gần những người tham lam trộm cắp. Phải không quý vị?

“Người Bán Tuổi Thơ” là một bài học nói về sự hối hận bằng hành động mua chuộc lại lỗi lầm của mình. Thật là đáng thương, trong câu chuyện các em còn nhỏ mà biết ăn năn hối hận như vậy, còn người lớn như chúng ta thì sao?

Trong một xã hội của chúng ta hiện giờ, những con người tham lam trộm cắp cướp của giết người quá nhiều, không thể tính hết được, ngoài mặt trông có vẻ hiền lương, nhưng trong thâm tâm trộm cắp không thiếu sót một vật gì, hễ có dịp là cướp giựt ngay liền. Cho nên không ngày nào khắp nơi trong nước không có người tham lam, móc túi, trộm cắp, cướp của, v.v…​ dưới mọi hình thức. Họ đủ mưu mô xảo quyệt gian tham trộm cắp, cướp của giết người. Họ chẳng hề sợ người khác chê cười “ĂN TRỘM, ĂN CẮP”, họ xem đó là một việc thường có trong xã hội.

Nhìn thấy hiện trạng của xã hội như vậy là biết ngay xã hội thiếu giáo dục đạo đức từ trong mỗi gia đình, nên xã hội bất an vì tai nạn trộm cắp. Một xã hội có giáo dục ĐẠO ĐỨC LY THAM thì xã hội không bao giờ có tệ nạn trộm cắp.

Bài học trên đây là một gương hạnh biết xấu hổ, biết xóa nhòa những hành động xấu và làm cho cuộc đời tốt hơn, không còn tệ nạn tham lam trộm cắp.

Bài học nói về một cháu học sinh nhỏ, nhưng mục đích là để răn người lớn thế nào là một con người xứng đáng là một con người, và thế nào là một con người hèn hạ xấu xa trong xã hội. 


461- CHỨA CHAN TÌNH MẸ LÒNG YÊU THƯƠNG

 

461-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: CHỨA CHAN TÌNH MẸ LÒNG YÊU THƯƠNG

hãy mang biếu tặng cho mọi người, vì mọi người đang cần đến nó, nếu thiếu nó cuộc đời sẽ trống vắng và đau khổ. Nhưng hiện giờ đối với mọi người, LÒNG YÊU THƯƠNG không có, mà chỉ có vàng bạc, ngọc ngà, châu báu, tiền của, vật chất. Những thứ này càng nhiều càng tốt.

Đứng về góc độ yêu thương, thì dù nhà tranh vách lá người ta vẫn yêu thương nhau. Trong tôn giáo cũng vậy, không phải ngôi chùa nghèo mà không nuôi trẻ mồ côi được. Nhưng từ một ngôi chùa nghèo nàn bằng tranh lá đơn sơ, chỉ nhận nuôi những trẻ mồ côi và người già yếu neo đơn, rồi chẳng bao lâu ngôi chùa xây cất đồ sộ vĩ đại có hằng bạc tỷ. Như vậy có phải vì LÒNG YÊU THƯƠNG hay vì tiền bạc?

Thật sự người ta mang lòng yêu thương đến với các cháu mồ côi bằng một lòng yêu thương của NGƯỜI MẸ THƯƠNG CON thì lòng yêu thương ấy mới có giá trị. Chúng ta hãy đọc “Chứa Chan Tình Mẹ” thì mới thấy người mẹ trong câu chuyện dưới đây không sinh con, mà chỉ có lòng yêu thương đối với các cháu bất hạnh khi sinh ra chẳng biết cha mẹ mình là ai.

Chúng ta hãy thương các cháu mồ côi hơn con đẻ của mình, vì các cháu vô phước khi mở mắt chào đời không biết cha mẹ mình là ai. Với đôi mắt của chúng, những ai là người THƯƠNG YÊU chúng thì chúng xem như cha mẹ của mình.

“Các con của chị, đứa nhỏ nhất mới mấy tháng tuổi, đứa lớn hơn 30. Đến tháng tám này, ở tuổi 53, chị đã có 131 đứa cháu nội, ngoại, hai mươi mấy đứa vừa con, vừa rể, vừa dâu…​ Tôi được biết chị trong một vài lần về làm phim tư liệu cho trại trẻ mồ côi ở Tây Ninh.

Năm 1965, vì chiến tranh, chị rời quê Bến Tre lên Tây Ninh tìm phương sinh sống để nuôi mẹ già và bốn đứa cháu mồ côi. Chị xin vào phụ giữ trẻ ở trại cô nhi Tây Ninh khi đang tuổi 22 xuân thì. Ba mươi hai năm qua, nơi này là mái ấm gia đình, là hơi thở, là cuộc sống, là niềm hạnh phúc của chị. Chị đã cùng sống, cùng chia sẻ nỗi buồn vui, đau đớn với các trẻ bất hạnh, gắn bó với chúng.

Tôi đọc được ở một nhà trẻ: “Chưa là mẹ nhưng chứa chan tình mẹ”. Dường như trong đó thấp thoáng hình bóng của chị.

Những thân phận con trẻ lạc loài vào đây là bắt đầu cho cuộc sống mới với số mệnh đau thương bằng hành trang: không tên, không tuổi, không cha, không mẹ, chưa kể đến hơn 70% trường hợp trẻ vào trại có thể trạng gần như suy kiệt. Có cháu còn lòng thòng dây rốn, có cháu bị bỏ trước cửa trại hai mắt bị mù, có cháu đặt nằm trong thau với cái miệng bị hở hàm ếch đến vòm họng, có cháu mang cái đầu to đùng vì não bị úng thuỷ, dị dạng, dị tật, bại liệt, lở lói ghẻ chốc, có cháu bò lổm ngổm trong bụi cây đầy kiến vàng…​ Con mồ côi ở các huyện gửi, bệnh viện mang đến, có người vì quá nghèo nên đem con đến trại cho. Có nhiều trẻ sơ sinh khi phát hiện chỉ còn thoi thóp, tái xanh, tái xám…​ Nhưng chị đã cứu chúng sống cho đến bây giờ. Tất cả những số phận bất hạnh bị người đời vứt bỏ ấy đã được chị mở rộng vòng tay đón chúng vào lòng. Chị ôm ấp, yêu thương, chăm sóc, nuôi nấng chúng lớn lên, dìu dắt chúng vào đời với tấm lòng nhân hậu và độ lượng của mình: dù sao chúng cũng là những con người vô tội, đã trót sinh ra với kiếp đời nghiệt ngã.

Chị làm cho mỗi đứa một giấy khai sinh đàng hoàng để còn đi học. Chị đặt tên, chọn họ cho từng đứa một, chọn ngày lành tháng tốt lấy làm ngày sinh tháng đẻ cho chúng với kỳ vọng cuộc sống ngày mai của chúng sẽ là những may mắn, sung sướng và hạnh phúc (bé Minh bị mù hai mắt, thằng Phong Lưu bị bại não, thằng Sang, thằng Mạnh, con Vui, thằng Phú, thằng Quí…​).

Mỗi đứa bé là một số phận gắn liền với cuộc đời của chị. Chị đã khóc sung sướng khi bé Bình với hai bàn tay, bàn chân dị dạng, bước những bước đi chập chững đầu tiên trong cuộc đời không may của mình, cũng như phải thức suốt đêm vì những cháu bại liệt bị sốt đột ngột…​ Và đau đớn khi chúng lìa đời vì căn bệnh vô phương cứu chữa.

Ai đã từng nuôi con, nhìn chúng lớn lên với cuộc đời chắc đã thấm với những lo toan, bận bịu cho một đứa trẻ. Riêng chị đã phải gánh vác từ 60 - 70 đứa trẻ nheo nhóc chỉ với hai, ba người cộng sự, nhất là giai đoạn 1978 - 1980, lúc đất nước gặp khó khăn, gạo không đủ ăn, chị đã phải dùng bo bo (cao lương) ngâm nước rồi xay thành bột làm bánh tráng cho các cháu ăn. Các cháu sơ sinh thì cho bú sữa…​ bo bo xay, trộn bắp, đậu đen, đậu đỏ…​ 

Hàng trăm mảnh đời khác nhau, hàng trăm dòng máu khác nhau, nhưng chúng đã hoà quyện làm một khi vào đây sống với chị. Đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ, đứa nhỏ bế em bé. Có thể nói, khó mà biết được rằng chúng không hề là anh em ruột với nhau. Chúng cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi và cùng khóc sướt mướt khi một đứa trẻ vì bệnh tật qua đời…​

Bấy giờ nhiều đứa con của chị đã lớn khôn, đã thành danh và đã làm nên việc: hơn 20 người là giáo viên các cấp, rồi thợ mộc, thợ may, thợ hồ…​ Những đứa con cứng cáp với đời như chị nói, lại được chị lo dựng vợ gả chồng, làm tiệc cưới hẳn hoi, cũng có bông đeo tai, nhẫn cưới làm của hồi môn.

Suốt quãng đời đã qua của chị là những nỗi lo: Lo hết gạo, hết củi, sợ mùa mưa đến, vì mỗi lần đầu mùa mưa có từ bảy đến tám đứa bệnh, rồi đến dịch sốt xuất huyết, năm nào cũng chuẩn bị dành dụm tiền (từ công lao động của các con lớn) để có thể mua thuốc trị bệnh ngay cho các cháu nhỏ…​

Giờ đây, cơ sở vật chất của trại cũng khá đầy đủ nhờ vào những đoàn từ thiện, từ các sở, ban, ngành quản lý thường xuyên giúp đỡ, cuộc sống ở trại đỡ vất vả hơn trước. Nhưng chị vẫn chưa hết lo âu: ra đời rồi nhưng nhiều đứa nghèo, vất vả, đến lúc khó khăn lại kéo về đây tá túc vài ba hôm, đến khi đi chị phải xúc cho hai ba bát gạo…​ Mới đây chị cho tôi hay, hết năm 1998 chị phải về hưu, vì chị là biên chế chính thức của ngành lao động thương binh và xã hội. Tôi hỏi chị có dự định gì chưa. Chưa bao giờ chị nghĩ rằng một ngày nào đó chị rời xa căn nhà chứa đầy kỷ niệm hạnh phúc giữa chị và các con. Rời xa các con là sự mất mát lớn lao, vì nguồn an ủi duy nhất trong cuộc đời của chị chính là những đứa con mồ côi”.

Chúng ta hãy theo gương người phụ nữ trong câu chuyện trên đây mang LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi người, nhất là các cháu mồ côi, lòng yêu thương ấy cao cả và tuyệt vời. Nếu mọi người trong xã hội ai cũng biết đem lòng yêu thương như người phụ nữ trên đây thì xã hội sẽ đẹp đẽ vô cùng. 


460- CON “QUỶ” GÙ

 

460-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: CON “QUỶ” GÙ

LÒNG YÊU THƯƠNG không phân biệt người có hình dáng tốt đẹp hay xấu xa. Bởi vậy bất cứ cuộc đời, chung đụng với mọi người chúng ta hãy đem lòng yêu thương đến với mọi người. Chúng ta cho đi lòng yêu thương thì đừng sợ mất lòng yêu thương, vì lòng yêu thương là một đức hạnh nhân quả. Cho nên ai đã cho người nào trong xã hội loài người, ai cũng có thể thực hiện được lòng yêu thương và mang đến cho mọi người. Câu chuyện “Con Quỷ Gù” là một bài học đạo đức nhân bản - nhân quả rất cụ thể rõ ràng, để mỗi người lấy đó soi lại mình để thấy rằng mình có thực hiện được LÒNG YÊU THƯƠNG chưa? Sống trong LÒNG YÊU THƯƠNG thì sẽ nhận được LÒNG YÊU THƯƠNG. Bởi nhân nào quả nấy,  dù chúng ta không muốn nhưng nó vẫn đến.

“Khoảng năm 1977, 1978…​ lò đường với máy móc tự tạo thô sơ vẫn hoạt động 24/24. Chúng tôi phải chia ca ngày và ca đêm. Công việc của tôi lúc đó khi thì vác mía từ ghe vào kho, khi đứng ép ở bộ che, lúc gánh bã mía ra phơi ngoài nghĩa địa gần đó, hay gánh trấu và củi gộc vào cho thợ đốt lò. Đôi vai học trò không quen việc nặng đã khiến tôi nhiều đêm phát khóc vì nhức nhối, ê ẩm cả người.

Công nhân ở đây chia làm hai phe: phe công nhân tổ viên là những người có cổ phần trong lò đường, số còn lại được tuyển thêm để bù vào số lao động còn thiếu. Một ông già người Hoa làm hỏa đầu quân, và hai người thợ máy ăn ở luôn trong lò đường: một người cao tuổi ốm lêu nghêu; người kia trẻ hơn, nhỏ thó, lưng hơi gù, gương mặt xấu xí kinh khủng với những u thịt lớn nhỏ đủ cỡ. Anh này thường bị chọc ghẹo, không phải chỉ vì tướng tá dị hợm mà còn vì cái tên buồn cười của anh: Cưng.

Mấy anh trên lò hay nói: “Cha này khôn thiệt, già trẻ gì cũng phải kêu chả bằng cưng!”. Khi đó đứa con gái nào dài giọng: “Anh Cưng ơi!”, thì những đứa còn lại cứ đứng ôm bụng mà cười. Tính anh dễ dãi, không hay giận, nhiều khi còn tự làm trò cho chúng tôi cười. Nhìn đôi mắt ti hí của anh nháy nhó giữa đám u thịt và đôi môi thâm đen ngoác ra khoe mấy cái răng cửa gãy ngang, người ta khó thể không tự hỏi sao ông Trời lại cắc cớ nặn ra một con người hiền lành, dễ thương dưới hình dạng một con quỉ xấu xí, đen đủi như thế.

Bọn trẻ có khi độc ác một cách vô ý thức trước cái hiền lành của anh. Khi anh ra con sông gần đó tắm, lập tức quần áo trên bờ không cánh mà bay. Khi anh ngủ, người ta cứ rình lúc anh vừa hé miệng là tuôn vào một nắm muối. Ác hơn nữa, chiếc áo đen thui mỡ dầu của anh máng gần chỗ ngủ có lần tự nhiên dính đầy trái mắt mèo, và người ta xúm nhau cười khoái chí khi thấy anh vừa nhảy tưng tưng vừa gãi đến toé máu.

Thanh Liên là tác giả của một số trò đùa độc ác nhất. Nó xinh đẹp nhất bọn chúng tôi. Trớ trêu thay, bên trong gương mặt thiên thần đó là một tâm hồn rất ít lòng nhân. Khi trêu chọc anh, mỗi lời nói của nó giống như một nọc ong, và không hiểu sao nó lại thấy hả hê khi hành hạ anh ấy. Khi tạm nghỉ để ăn trưa, vừa thấy anh từ xa là nó hét: “Biến đi đồ quỉ, làm người ta ăn cơm hết ngon!”. Anh lẳng lặng bỏ đi, lưng như gù cao hơn và cổ rụt sâu xuống vai như cố che giấu gương mặt nhợt nhạt vì đau đớn.

Tôi làm ở đó được hơn một năm thì các tổ viên trong ban điều hành cho hay lò đường lỗ nặng, sắp giải thể. Đêm ấy, chúng tôi ép ghe mía cuối cùng, lòng trĩu nặng. Trong khi chờ cần xé nhồi đầy bã, tôi lơ đãng đôi mắt nhìn theo những bọt mía dơ bẩn, đục ngầu chảy lờ đờ theo mương nước chè. Đột nhiên trong tiếng máy ầm ầm, nhiều tiếng la hét hãi hùng vang lên khiến tôi giật bắn người. Rồi là tiếng ken két rợn người của dây cu-roa bị hãm gấp, tiếng chân người rầm rập ùa đến bộ che. Lúc chen được vào trong, người tôi mềm nhũn, mặt mày xây xẩm. Thanh Liên với mái tóc bị xén ngang nham nhở, gương mặt như sáp. Và rùng rợn hơn, anh thợ máy của chúng tôi đổ gục xuống, một cánh tay nát bét trong con che, máu nhầy nhụa loang đỏ bệ hứng.

Không biết bằng cách nào người ta đem được anh ra để chở đi cấp cứu. Khi tôi đến bệnh viện thăm, anh đã bị cắt một tay đến khuỷu.

Thanh Liên không có can đảm đến thăm anh một mình. Nó rủ tôi cùng đi. Tôi định từ chối, nhưng thấy gương mặt thảm não của nó, tôi không đành.

Chúng tôi còn ngoài hành lang bệnh viện đã nghe tiếng người oang oang trong phòng:

- Anh giúp nó làm gì. Nó là con quỉ cái!

- May mà có anh nhanh tay xén ngang tóc nó, nếu không nó đã bị cuốn vào che cho đáng đời. Đã cấm ép mía không được xoã tóc mà cũng cố làm điệu. Còn anh thì trong lúc gấp gáp cứu người lại vô ý để che ăn tay.

Tiếng anh Cưng yếu ớt:

- Thôi đừng trách. Liên còn con nít mà!

Thanh Liên nấc lên. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, rồi giọt nữa, giọt nữa. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc.

Nó hối hận vì những trò đùa tai ác hay xấu hổ vì câu nói của con quỉ gù xấu xí có tấm lòng của một thiên thần?”.

Tuy nói LÒNG YÊU THƯƠNG, nhưng trên đời này có mấy ai biết đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi người. Một người xấu xí như con quỷ gù lưng thế mà có lòng nhân ái như thiên thần. “Đẹp người không bằng đẹp nết”, hoặc “cái nết đánh chết cái đẹp”, người xưa có những lời ca tụng lòng yêu thương đem đến cho người khác rất thiết thực, cụ thể và tuyệt vời. Chúng ta nên học gương hạnh này, đem lòng yêu thương đến với mọi người. 


459- NƠI CÓ CHỖ MẸ NẰM

 

459-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: NƠI CÓ CHỖ MẸ NẰM

Một đứa con hiếu tức là đứa con biết thương cha mẹ, biết giúp đỡ cha mẹ những việc làm nặng nhọc, chăm sóc cha mẹ khi đau ốm bệnh tật. Phải giặt giũ quần áo mùng màn, chiếu chăn, phải ẵm bồng hoặc dìu dắt cha mẹ đi vệ sinh hoặc tắm rửa, phải đút cha mẹ từng muỗng cơm hay cháo để người ăn cho được, nhất là còn phải tự tay làm những thức ăn ngon để cha mẹ ăn cho được.

Đêm đêm phải canh chừng khi cha mẹ ngủ để cha mẹ yên tâm nghỉ ngơi, khi cha mẹ buồn rầu lo lắng một điều gì thì phải hết lời khuyên cha mẹ và giúp đỡ cha mẹ hiểu để không còn lo lắng nữa.

Khi cha mẹ mất rồi, dù muốn báo hiếu như thế nào thì người cũng không còn nữa. Lúc bấy giờ có ăn năn cũng chẳng ích lợi gì.

Tôi có một người anh mà mẹ tôi rất thương, mỗi tuần lễ từ TP Hồ Chí Minh anh về thăm mẹ một lần. Nhưng lần nào cũng vậy, mẹ tôi tuy già yếu lụm cụm vẫn phải vào bếp nấu nướng cái này, cái kia cho anh ăn. Tuy vậy, nhưng anh không hề quan tâm đến tình yêu thương của mẹ đối với anh. Anh chỉ lo cho vợ con bằng cách ra sau vườn của mẹ tìm hái trái cây như cam, quít, bưởi hay trái hồng xiêm, mãng cầu ta, mãng cầu xiêm để mang về.

Khi mẹ bệnh nằm liệt một chỗ, hai vợ chồng anh về thăm chỉ đứng ở xa chớ không dám lại gần, vì anh chị cho mẹ bị bệnh lao.

Khi mẹ mới phát bệnh, chúng tôi đưa mẹ đến bệnh viện Chợ Rẫy khám bệnh và xin anh chị cho mẹ ở nhờ nhà anh chị để tiện việc đi bệnh viện, nhưng chỉ ở trong nhà anh chị có ít hôm là anh chị đã đưa mẹ đến ở nhờ nhà của một người miền Bắc. Bà Hai người miền Bắc này rất tốt bụng, vui lòng cho mẹ tôi ở tạm. Sau hơn 10 ngày tôi thấy bất tiện nên đưa mẹ về Trảng Bàng nuôi dưỡng cho đến khi mẹ mất.

Đọc bài “Nơi Có Chỗ Mẹ Nằm”, nhớ lại ngày xưa tôi rất xúc động, nước mắt cứ tuôn trào mà không cầm giữ được.

“Nếu tôi có bất cứ quyền phép nào bay ngược thời gian, trở lại ngày thơ bé còn có mẹ trên đời, tôi sẽ làm như em trai tôi đã làm đối với mẹ, là mãn nguyện lắm rồi.

Thời đó, gia đình tôi gồm có năm người: ba, mẹ và ba anh em tôi. Nhưng từ khi anh tôi lên rừng kháng Pháp, nhà bỗng dưng trống hẳn. Cả bốn người cứ ngóng về anh, như bốn con sông đều trút lòng mình ra biển cả. Cạn kiệt nhất là mẹ tôi. Mẹ cứ nằm mơ thấy anh vết đạn đầy mình. Chẳng bao lâu người ngã bệnh.

Ba tôi làm thợ hớt tóc thấy khó khăn, chuyển qua làm nghề thợ mộc cũng không hơn gì. Còn mẹ, bắp vế phải sưng to, căng cứng. Mẹ cắn răng, âm thầm chịu. Chúng tôi cơm ăn còn chẳng đủ, lấy tiền đâu thuốc thang cho mẹ, đành nhìn mẹ thảm thương cầu nguyện trời Phật.

Lúc đó, gia đình tôi như dòng sông đến khúc quanh, phải chia đôi để bớt đi nguồn nước: em trai tôi theo mẹ lên sống nương nhờ anh Giáo - anh gọi mẹ tôi là cô ruột, tôi theo ba lên che tạm cái chòi bên miếu nhỏ ngay trước mặt chợ phường sống qua ngày.

Tôi cứ ngày ngày lên xóm tỉnh cũ thăm mẹ và em. Hai người ở trong một chái bếp thấp lè tè, suốt ngày un khói. Biết làm sao được, dù anh Giáo hết lòng đùm bọc, nhưng căn nhà đâu có rộng như lòng anh!

Mẹ, chỗ sưng đã chín mùi, mủ đã chảy, mẹ bớt đau, tôi mừng. Quần áo mẹ do một tay em tôi giặt. Em lúc nào cũng quanh quẩn bên mẹ để chờ được sai bảo. Chín tuổi mà trông em nhỏ như chú bé lên sáu, nhỏ con như không còn nhỏ hơn được nữa.

Ban đầu mủ chảy ra từ bắp vế mẹ có lẫn cả máu. Mùi hôi ít. Mủ có dính vào quần cũng dễ giặt. Lâu dần trong mủ có lợn cợn cả xương mủn, vì bị bệnh mạch lươn đục ruỗng. Mủ có màu xanh đùng đục! Đứng gần đã thấy khó chịu, huống gì phải còng lưng xuống gí mũi vào để rửa.

Tôi thăm mẹ có phần lơ là đi. Mãi đến khi ba tôi mê một bà hàng xóm góa chồng, đêm nào cũng đánh tứ sắc, riết rồi đeo luôn. Tôi tức lắm, ngỡ chính mình bị bội phản chứ không phải là mẹ, bèn bỏ về với mẹ.

Đến lúc này tôi không còn cớ gì sanh nạnh với em được nữa, phải giặt quần áo cho mẹ để em còn đi học, nghĩ tới là rùng mình. Mủ ngấm nước như một bãi lầy gớm ghiếc, bốc mùi hôi nồng nặc, xộc thẳng lên óc, khiến tôi tối tăm mặt mày. Tôi phải đứng thẳng người, lấy chân vừa chà lên chỗ nhầy vừa xối nước. Mặt nghếch lên trời, mùi hôi khó tới. Còn cái quần của mẹ sạch hay không cũng mặc. Rồi tôi ung dung đem đi phơi, coi như xong…​

Một hôm, tôi bịt mũi, nhón tay…​ thằng em đến giật phăng cái quần, hầm hầm ra giếng. A, trúng kế của anh rồi, em ơi!

Em lộn quần ra trước, ngâm kỹ, giặt cẩn thận, tỉ mỉ từng chút. Xong xổ sạch cả chục nước. Em không phơi ngay mà đem quần nhúng nước, rồi cứ để nguyên vậy giũ mạnh! Chi vậy không biết? Hoá ra em muốn quần mẹ khi khô không bị nhăn vì vắt kỹ (chúng tôi làm gì có tiêu chuẩn để ủi).

Và cứ vậy, từ sau khi em tức giận vì thấy tôi lơ là trong việc giặt quần cho mẹ, em giành làm hết mọi việc để hầu mẹ - chu đáo, tận tụy từ việc cơm nước, tiêu tiểu trong gần sáu năm liền cho đến ngày mẹ mất.

Sáu năm, mẹ tôi chống chọi với cái chết vì em! Mẹ không nỡ bỏ em bơ vơ một mình. Bây giờ trong ba anh em chúng tôi, em là người thành đạt nhất. Em đậu thẳng vào đại học, ra trường là kỹ sư công chánh từ năm 1968.

Sau 1975, nghèo túng vì tài sản mất sạch khi từ Pleiku chạy về Sài Gòn, em vẫn kiên quyết ở lại, trong khi nhiều bạn bè cùng trang lứa vội vã ra đi. Vì không nỡ rời xa nắm đất nơi có chỗ mẹ nằm, phải không em?”.

LÒNG YÊU THƯƠNG MẸ của một người con cần phải làm những gì khi mẹ già yếu hay bệnh tật? 

“Nơi Có Chỗ Mẹ Nằm” đã nói lên LÒNG YÊU THƯƠNG MẸ của người con làm tròn bổn phận thật là tuyệt vời. Chúng ta hãy theo gương hạnh này mà nuôi dưỡng cha mẹ khi người già yếu.

Câu chuyện tuy không có gì đặc sắc, nhưng nó nói lên lòng yêu thương mẹ bằng những hành động YÊU THƯƠNG, mà mỗi người ai có cha mẹ còn sống cũng cần phải dùng những lời êm ái ngọt ngào đối với cha mẹ, không được nói năng những lời thô lỗ, nặng nhẹ với cha mẹ.

Lại nói về người anh của tôi bên trên, mẹ tôi rất thương, nên mỗi tuần lễ, ngày Chủ Nhật nào mẹ cũng lo một mâm cơm canh và nhất là món cá kho. Vào ngày đó bà thường nhìn ra cổng trông chờ anh về cho đến khi trời đứng bóng mới thôi. Khi anh về thăm mẹ, lúc mẹ còn làm được việc lặt vặt thì mẹ thường nấu cơm, kho cá để dọn một mâm cơm canh theo sở thích của anh. Nhưng anh tôi thật vô tình, chẳng bao giờ để ý LÒNG YÊU THƯƠNG của mẹ đối với anh.

Khi mẹ bệnh anh cũng chẳng ngó ngàng gì tới, thường về cho có mặt rồi đi hái trái để đem về cho vợ và con cái. Cho đến khi mẹ mất anh cũng chẳng tỏ ra thương khóc chút nào. Cho nên khi mẹ mất, chúng tôi chôn cất mẹ xong đến ngày thứ hai anh mới về. Từ đó về sau ít khi anh về thăm, và đến giờ chúng tôi cũng chẳng biết anh ở đâu.

Trên đời này rất cần LÒNG YÊU THƯƠNG, nhưng mọi người dường như đã đánh mất nó. Nên dù là những người thân trong gia đình nhưng ai sống chết mặc ai, họ chẳng quan tâm tới, chỉ biết mình mà thôi.


458-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: BỌN TRẺ XÓM CỐNG

 

458-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 2: BỌN TRẺ XÓM CỐNG

Giáo dục trẻ em không tham lam trộm cắp, lấy của không cho là trách nhiệm của người lớn. Cho nên bổn phận làm cha mẹ là làm gương hạnh tốt cho con cái sau này. Cha mẹ không tham lam trộm cắp, lấy của không cho thì con cái sau này cũng không tham lam, không trộm cắp và cũng không lấy của không cho.

Tại sao hiện giờ cả một xã hội bất an vì trộm cướp giết người, nếu bảo rằng do xã hội không tốt thì không đúng, mà phải bảo rằng do gia đình thiếu giáo dục con cái. Con cái tốt đều từ gia đình có giáo dục. Nếu cha mẹ sinh con cái mà thiếu giáo dục con cái là cha mẹ có lỗi với xã hội. 

Cha mẹ gian tham trộm cắp thì con cái cũng gian tham trộm cắp, cha mẹ như thế nào thì con cái như thế nấy, đừng bảo rằng “Cha mẹ hiền sinh con dữ”, điều này không đúng, vì con cái chịu ảnh hưởng của cha mẹ rất lớn trong cuộc sống.

Cho nên xã hội bất an là do gia đình thiếu giáo dục con cái. Bổn phận trách nhiệm của người làm cha mẹ phải thấy những điều này.

Hiện giờ cả một xã hội như vậy mà đi tìm một người không tham lam là không bao giờ tìm được. Người nào cũng tham lam trộm cắp, nhưng lối tham lam trộm cắp khéo léo mà pháp luật không truy tố tội họ được.

Con người sinh ra đều có sẵn tính thiện, nên Khổng Phu Tử dạy: “Nhân chi sơ tánh bổn thiện”. Nếu trẻ em được giáo dục thì trẻ em đứa nào cũng tốt, vì chúng sinh ra đã có sẵn tánh thiện, nếu chúng ta không giáo dục chúng thì trẻ em sẽ lần lần chịu ảnh hưởng những tính ác xấu của những trẻ em mất dạy.

Bọn trẻ tốt không tham lam, không lấy của không cho là do người lớn giáo dục, vậy chúng ta hãy đọc câu chuyện “Bọn Trẻ Xóm Cống”:

“Trên đường xuống Hội An, qua quán giải khát của anh Hứa Văn Thức, anh ra đón xe tôi, kéo tôi vào quán. Lâu mới gặp, anh kể nhiều chuyện trong xóm trong thôn. Ngồi bên tách cà phê, nghe anh kể chuyện người bị nạn trong đợt lũ năm ngoái, chuyện tìm xác anh thuế vụ Điện Bàn, chuyện mai táng người ăn xin, chuyện góp tiền đi nuôi người bệnh neo đơn ở bệnh viện Hội An, chuyện nhà cháy trong đêm 30 Tết…​ Nghe anh kể, tôi ngạc nhiên quá! Một thôn trên 100 hộ dân, mưu sinh sống bằng nghề gạch và bắt cá sông Cẩm Hà, còn nghèo lắm, thế mà trong năm 1996 đã có hơn sáu lần quyên góp giúp người bất hạnh, mà đa số là người từ phương xa gặp nạn…​

Bỗng tôi thấy một gói nilông nhỏ rơi xuống đường từ một chiếc Minsk, ngồi sau là một phụ nữ và chồng rổ. Một chiếc xe tải vượt qua, những tờ giấy bạc bay tung lên, rơi tung toé trên mặt đường. Từ nhà ông Châu, hằng chục cháu nhỏ ào ra nhặt tiền. Tôi định đứng lên băng qua đường cản chúng lại, nhưng anh Thức kéo tay tôi lại và nói: Yên chí, để xem.

Tôi lấy làm lạ vì các em nhặt tiền xong lại không chạy đi, mà bình thản đếm tiền trên tay, đưa ra trước mặt các bạn như khoe nhặt được ngần này…​ Lúc đó, anh Thức mới kéo tôi sang, và cùng lúc chiếc xe Minsk quay trở lại với gương mặt thất thần của người phụ nữ bán cá. Bọn trẻ chủ động ra hiệu, và lần lượt chúng đặt tiền vào tay chị. Chị nhìn tiền và bọn trẻ như không tin là sự thật.

Tôi hỏi tên, các em nhìn tôi rồi nhìn anh Thức, và chúng hiểu ra. Một đứa lớn chừng 14 tuổi nói: “Mười hai đứa chú ghi sao hết, thôi chú cứ ghi là bọn trẻ thôn 5B Cẩm Hà”. Tôi không đồng ý, cháu tiếp: “Thì bọn trẻ xóm cống vậy”. Tôi chợt nhìn xuống nơi mình đang đứng và nhận ra chiếc cống chìm chảy qua một bụi tre sum xuê nằm sát mép đường. Lúc này, nhiều người lớn gần đó đi đến và góp chuyện: “Anh định ghi lại như vậy là đúng, bọn trẻ ở đây ngoan lắm!”

Một đứa khác đến bên tôi và nói: “Chú viết về bác Thức đi, bác tốt lắm!”. Tôi nhìn anh, anh cười xuề xoà rồi nói: “Bay đi theo bác”. Lúc này nhóm trẻ chia thành hai tốp, tốp nhỏ ngoan ngoãn đi theo anh, tốp lớn do dự, rồi một cháu lại gần tôi nói nhỏ: “Bác ấy định thưởng tụi cháu đấy, 12 ly chè chứ ít đâu, mất của bác ấy hơn 10.000 đồng, tụi cháu không nỡ”.

Một cháu khác tiếp: “Nhà bác ấy nghèo, thường qua nhà cháu mượn gạo khi chưa nhận lương hưu”. Rồi chúng gọi bọn nhỏ lại. Cuối cùng, chỉ còn anh và tôi quay lại quán. Lúc này tôi mới trách anh: “Chuyện người thì nói, chuyện mình thì giấu, tại sao?”. Hỏi vậy thôi, chứ tôi quí anh lắm.

Cuối cùng anh kể: “Tết năm ngoái, có hai vợ chồng người Duy Xuyên đưa con đi bệnh viện Hội An, qua đây đánh rơi một bọc vải, mình lao ra gọi nhưng không kịp, đem vào nhà thôn trưởng là anh Như, hai người mở ra thấy hai bộ đồ con nít, một phích nước và 265.000 đồng. Tôi giao cho anh Như đi thông báo, ra ngõ lại gặp ngay vợ chồng nọ quay lại”. Anh kết luận: “Chuyện có thế, to tát gì mà kể với viết”.

Chuyện nhỏ thật, nhưng tấm lòng anh Thức, của các cháu và bà con trong thôn lớn lắm, lớn đến mức nào thì cũng chỉ cảm nhận mà thôi, lòng nhân ái làm sao đo đếm được! Ai tính được cử chỉ từ chối của lũ trẻ khi anh Thức thưởng? Không tính được, nhưng ai cũng có thể thấy được sự cao thượng trong những tâm hồn bình dị ấy”.

BỌN TRẺ XÓM CỐNG đã được giáo dục không tham lam như vậy là do những người lớn không tham lam. Nếu trẻ con ở chung trong một xóm mà có nhiều người tham lam trộm cắp thì bọn trẻ sẽ chịu ảnh hưởng xấu đó và trở thành những đứa trẻ tham lam trộm cắp. Bởi vậy giáo dục trẻ con phải tìm những nơi mọi người sống có đạo đức, vì vậy bà Mạnh Mẫu bảy lần di dời chỗ ở để giáo dục con cái. Người xưa muốn giáo dục con cái mà còn chịu khó khổ bảy lần dọn nhà như vậy, huống là đời nay nếu chúng ta không quan tâm đến sự giáo dục con cái như vậy thì con cái chúng ta sẽ hư thân mất nết. 

BỌN TRẺ XÓM CỐNG là một câu chuyện khéo nhắc nhở chúng ta phải có bổn phận và trách nhiệm với con cái của mình.

Sinh con ra không phải chỉ lo nuôi dưỡng bằng thực phẩm vật chất, mà còn phải nuôi dưỡng bằng tinh thần đạo đức thì con cái sau này mới trở thành những người tốt trong gia đình và xã hội. Có như vậy bổn phận làm cha mẹ mới trọn vẹn không có lỗi với con cái. Nếu cha mẹ sinh con ra rồi quăng ném nó vào xã hội để trở thành những người tham lam, ăn lo lót, hối lộ hoặc trộm cắp cướp của của người khác thì bổn phận cha mẹ làm chưa tròn, và như vậy cha mẹ có lỗi trước mọi người và xã hội.


464-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  464-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn ...