116-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI - TẬP 2/ 23
PHỤ NỮ ĂN MẶC
HỞ HANG
Đạo đức làm
người không chấp nhận những người phụ ăn mặc bày da, hở thịt, hoặc bó sát người
khêu gợi dâm dục. Người phụ nữ ăn mặc như vậy là gợi lòng sắc dục của người
khác phái, đó là một hành động thiếu đạo đức và văn hoá làm người. Hành động đó
làm sỉ nhục quê hương Tổ quốc. Các chị em phụ nữ có biết chăng?
Cách ăn mặc
và trang điểm của gái mãi dâm là họ đã tự tố cáo chính họ: “Tôi là những
người tham tiền nhất, và cũng là thèm khát sắc dục nhất”. Đó là gây sự
chú ý và mong mỏi nhiều “khách” đến để thoả mãn những dục lạc trên. Chính những
điều này mà các chị em bị mọi người khinh rẻ và xem thường là loại vi trùng độc,
mang đến nhiều bệnh tật cho xã hội. Các chị em có thấy điều này
chăng?
Còn những
cháu gái nhà lành, những học sinh, những thiếu niên nhi đồng mới lớn lên thì
sao? Họ cũng chạy theo thời trang, bắt chước thói ăn mặc hở hang và trang điểm
như vậy thì với dụng ý gì? Khó phân biệt?! Theo chúng tôi nghĩ: Đây cũng là chịu
ảnh hưởng xấu của xã hội mà thôi. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Lối
ăn mặc và trang điểm đó không những tác dụng đến tâm sắc dục cho người khác
phái bên ngoài, mà chính nó cũng còn tác dụng đến tâm sắc dục bản thân của các
cháu gái nữa. Từ đó, các cháu dễ mạnh dạn lao vào con đường chồng vợ để thoả
mãn tâm thèm khát sắc dục ấy, để rồi chuốc lấy vô vàn khổ đau.
Các chị em đừng
chạy theo “mode” hở hang trang điểm của thời đại khoa học các nước Tây Phương
mà biến mình thành một người kém văn hoá, vô đạo đức theo tinh thần đạo đức của
người Á Đông. Chị em phụ nữ là những người có nét đẹp đẽ đạo đức âm thầm, kín
đáo, sâu sắc, khả kính tâm hồn của người Đông Phương, thì hãy chấp nhận những
“mode” ăn mặc kín đáo, lịch sự, cao quý và đẹp sang, để theo gương những bậc
anh thư của dân tộc Việt Nam: “Cưỡi sóng to, chém cá kình nơi biển
Đông, một đời chẳng cúi đầu làm thê thiếp”. Đúng vậy, người phụ nữ Việt
Nam thà chết chứ không vì tiền bạc mà làm thê thiếp cho người; mà làm gái mãi
dâm; mà làm trò vui chơi lăng loàn cho người khác phái. Phải
không hỡi chị em?
Các chị em đừng
thấy những người phụ nữ ngoại quốc vào Việt Nam ăn mặc hở hang, mà cho là đẹp,
là tốt. Đó là lối ăn mặc khêu gợi dâm dục, biến họ trở thành một con thú vật
loã lồ cơ thể, để cho người khác phái có cái nhìn thèm thuồng, ham muốn dục vọng
hạ tiện. Chính những người thanh niên ngoại quốc họ đã nói với chúng tôi: Những
hình ảnh ăn mặc hở hang, bó sát của phụ nữ, đã làm cho họ chán ngán. Không bằng
phụ nữ Việt Nam ăn mặc kín đáo, trông trang nhã và thanh lịch. Nghe những lời
nói này, khi ăn mặc hở hang, bó sát người thì chị em nghĩ sao. Có thấy mình xấu
hổ không? Có tủi nhục không?
Một con thú
vật không có trí thông minh như con người, nên khi dâm dục có thời tiết. Còn
con người dâm dục không có thời tiết, mà cứ khiêu dâm, gợi dục như vậy thì là một
tai hoạ rất lớn, ảnh hưởng cho sức khoẻ và tuổi thọ. Nhờ có trí thông
minh, nên con người biết cách ăn mặc kín đáo, tiết độ dâm dục, giữ gìn đức
không tham sắc dục.
Ngày xưa,
ông bà, cha mẹ của cha mẹ chúng ta đều ngủ riêng, không ngủ chung một giường, một
chõng như ngày nay. Đó là sự tiết độ dâm dục rất hay. Ngày nay, chúng ta cũng
nên noi theo gương hạnh này, để giữ gìn sức khoẻ và tuổi thọ, để
hạn chế sự sinh đẻ, để kế hoạch hoá gia đình một cách tuyệt vời.
Này các chị
em phụ nữ! Đức hạnh phẩm giá của người phụ nữ Việt Nam phải được gìn giữ trong
sạch, thanh khiết như những tâm hồn của những bà mẹ anh hùng liệt sĩ vì chồng,
vì con, vì nước chung lưng đấu cật với nam giới chống lại giặc ngoại xâm. Dù
cho máu đổ thịt rơi vẫn không chùn bước, làm “me Tây, me Mỹ”.
Bia ôm, cà
phê ôm, vũ trường là một loại quán mãi dâm trá hình buôn bán nước uống. Cho
nên, những cô gái buôn bán trong quán này thường ăn mặc hở hang, nhảy múa hoặc ca
hát khiêu vũ theo tiếng trống đàn xập xình, hoặc ngồi âu yếm, vuốt ve bên những
chàng trai điếm đàng, du đãng, v.v… Thậm chí, họ thu hút cả những ông già tuổi
tác lớn hơn cha mẹ, những người nam lương thiện, chất phác, và cả những hạng
người sang giầu có tầm cỡ thì vào những quán thanh lịch hơn, những khác sạn kín
đáo hơn, tiện nghi hơn, có nhiều phương tiện dẫn đến thoả mãn tâm sắc dục hơn
như: máy điều hoà, âm nhạc, tắm gội, xoa bóp, massa, rượu bia, thuốc lá đầy đủ
với sự tiếp đón, hầu hạ của các cô gái…
Thế mà các
cô gái này trơ trẽn cọ dựa, nũng nịu, rờ rẫm mặt mày, đầu cổ, v.v… giữa ban
ngày. Đó là những hành động khiêu dâm gợi dục vô văn hoá, vô đạo
đức, buôn bán dâm ô thật là xấu hổ và đau lòng cho những bậc làm cha mẹ có những
đứa con gái hư thân, mất nết làm như vậy.
Hỡi các chị
em phụ nữ! Chúng ta là dân tộc Việt Nam có những trang sử oai hùng bất khuất của
những bậc anh hùng, anh thư; có một nền đạo đức đẹp đẽ thầm kín của người Đông
Phương. Vậy, chúng ta hãy làm gì cho xứng đáng với quê hương này, với dân tộc
này?
Đừng để cho
những dân tộc khác trên thế giới xem thường và khinh dễ dân tộc chúng ta, nhất
là phụ nữ Việt Nam. Phải không hỡi các chị em?
Kính thưa
các chị em! Những hành động trong những quán bia ôm, cà phê ôm, vũ trường như vậy
có đúng là những hành động của người phụ nữ Việt Nam không? “Cưỡi sóng
to, chém cá kình nơi biển Đông, chẳng cúi đầu làm thê thiếp cho người”. Chị
em có nghe tiếng nói của Triệu Ẩu, người phụ nữ Việt Nam từ ngàn xưa, còn vang
vọng mãi trong lòng người Việt Nam chăng? Hay chị em chỉ là một món đồ chơi để
khiêu dâm gợi dục cho người khác phái, để truy hoan một cách nhơ nhuốc, bẩn thỉu.
Các chị em
có thấy hai con thú vật giao cấu với nhau không? Những con vật không phải là
con người, chúng không có trí tuệ như chúng ta, nên khi cơ thể
chúng động dâm là chúng chạy như điên, như khùng để giải quyết cơn động dâm đó,
chứ đâu phải cơn động dâm đó là hạnh phúc gì đâu? Tại sao con người lấy
dâm dục làm hạnh phúc?
Còn chúng ta
là con người sao lại gợi dâm, khêu dục để rồi có những hành động như một con
thú vật động dâm?
Kính thưa
các chị em! Như trên chúng tôi đã nói: “sắc dục” là một định luật sinh tồn của
muôn loài, nó không phải là một món đồ chơi để loài người dùng nó giải trí. Các
chị em có thấy chăng? Khi chị em dùng nó làm một nghề để sống thì chị em đã phải
trả một giá quá đắt:
1- Tất cả
bệnh tật khổ đau về phụ khoa mà người phụ nữ phải gánh chịu một mình
2- Đánh mất
giá trị phẩm hạnh đạo đức của người phụ nữ
3- Từ khi
có chồng cho đến khi chết, chị em là những người chịu cực nhọc và khổ đau nhất
trên đời
Những việc
làm như vậy các chị em có buồn tủi, xấu hổ cho thân phận mình không? Cuộc đời của
quý chị em từ nơi trong sạch, khi cha mẹ sinh ra chưa một vết nhơ bẩn nào, như
tấm vải trắng tinh khiết. Ai đã làm cho nó dơ bẩn? Có phải tự quý chị em làm
chăng? Quý chị em đã tự chôn mình nơi uế trược, bẩn thỉu, hôi
thối và còn tự để cho kẻ khác giày vò lên thân xác của mình.
Kính thưa
quý chị em! Tiền bạc đâu phải là một vật tối tôn cho cuộc sống này. Tiền bạc
càng nhiều thì càng khổ đau. Có ai giàu mà không khổ đau bao giờ. Phải không hỡi
các chị em?
Sắc dục
tăng trưởng là đưa xã hội loài người đi đến rối loạn, trộm cướp, bất an, thoái
hoá mất đạo đức làm người, biến con người tệ hơn loài thú vật. Do đó, chị em có thấy chăng? Tệ
nạn hiếp dâm trẻ em xảy ra rất nhiều. Một nỗi đau của mọi người mà không có gì
hàn gắn vết thương đau này được nữa. Phải không hỡi các chị em?
Bởi loài vật
sắc dục có thời tiết hẳn hoi như chúng tôi đã nói ở trên, còn con người không
có thời tiết, nên phải biết tiết độ trong sắc dục. Vì thế, ăn mặc phải được cẩn
thận kín đáo, không được bày da hở thịt, không được bó sát người tạo hình
dáng… kích thích tâm sắc dục!
Người phụ nữ
có quyền ăn mặc Âu phục rộng rãi như nam giới để được gọn gàng trong lao động,
nhưng không nên mặc quần áo quá chật, tạo hình dáng khiêu dâm gợi dục là không
tốt. Phải sửa sai ngay lại lối ăn mặc này!
Người phụ nữ
ăn mặc bó sát người tạo hình dáng khiêu dâm gợi dục, là có ý đồ dâm dục
nơi tâm mình. Lấy hình dáng dục của mình để chinh phục người khác
phái chạy theo tâm dục. Nhưng chạy theo dâm dục xác thịt như vậy thì lòng yêu
thương chân thật của nam nữ đối với nhau trong tinh thần không còn là chân thật
nữa, mà chỉ có tình yêu trong dâm dục xác thịt. Nhưng khi tình yêu dâm dục xác
thịt đã thoả mãn thì tình nghĩa vợ chồng không còn được trọn vẹn. Cho nên vợ chồng
thường lục đục rầy rà, gia đình bất an. Nếu không có cha mẹ đôi bên khéo léo, cứng
rắn dàn xếp thì vợ chồng sẽ keo rã hồ tan (ly dị). Một trăm cặp vợ chồng mới lập
gia đình, nếu cha mẹ nghe theo con cái thì một trăm gia đình đều ly dị cả.
Thường có những
gia đình do chồng hay vợ ngoại tình đều do tâm tham sắc dục mà ra, khiến cho
gia đình bất an, con cái đau khổ và đau khổ mãi mãi. Bởi tâm tham sắc dục khiến
cho con người lỗi đạo nghĩa làm người và còn đem đến biết bao nhiêu là sự đau
khổ, thế mà người ta không nhận rõ, cứ mê muội tưởng sắc dục là hạnh phúc. Thật
là ngu si, điên đảo.
Này các chị
em phụ nữ! Khi viết đến đây, chúng tôi không cầm được những giọt nước mắt
thương tâm. Vì chúng tôi đã thấy rất tường tận luật nhân quả về thân phận người
phụ nữ. Họ sinh ra làm thân nữ giới là phải gánh chịu mọi sự khổ đau của kiếp
làm người. Chính ngay bản thân của họ từ khi sinh ra là đã có sẵn một sức lực
vô hình thúc đẩy, khiến họ trang điểm làm dáng, làm đẹp, mặc dù chưa có ai dạy
họ điều này. Cho nên người ta thường nói rằng: đó là bản chất tự nhiên của người
phụ nữ.
Thưa các chị
em phụ nữ! Đó không phải là bản chất tự nhiên của các chị em, mà đó là qui luật
của nhân quả tác động cấu tạo cơ thể của các chị em, có những tế bào hoạt động
những phận sự này. Do đó, trong tuổi ngây thơ vô tình các chị em vẫn thấy thích
trang điểm hơn phái nam, còn phái nam biết trang điểm lúc cơ thể phát triển. Mục
đích của luật nhân quả là kết hợp các duyên, cấu tạo cơ thể của người nam cũng
như của người nữ có một cơ chế tác động rất mạnh mẽ về tình dục, để tạo ra một
lộ trình sinh tử luân hồi, và trên lộ trình ấy không có một loài vật nào thoát
ra khỏi mọi sự khổ đau do chính từ trường thiện ác của hành động do chính loài
vật đó tạo ra. Khi nhận ra được những điều này chúng tôi quá sợ hãi, vì chính
hành động của các chị em, lại làm khổ cho chính mình.
Thưa các chị
em phụ nữ! Điều mà chúng tôi muốn nói ở đây: Các chị em cũng là một con người
như nam giới, nhưng trên đường sinh tử luân hồi này, tại sao chị em phụ
nữ lại phải chịu khổ gấp trăm ngàn lần hơn nam giới? Như vậy, luật nhân quả có
công bằng hay không?
Thưa các chị
em! Luật nhân quả rất công bằng, không có thiên vị một người nào cả và cũng
không ăn đút lót của ai. Các chị em mang thân người nữ chịu thọ khổ nhiều là do
hành động thân, miệng, ý của các chị em tạo ra. Xin các chị em vui lòng đón đọc
Đạo Đức Làm Người tập III, thì sẽ hiểu rõ qui luật nhân quả qua bản tính thiếu
đạo đức về ngôn ngữ, đạo đức về tư duy, đạo đức về mỗi hành động của cơ thể mà
phải thọ thân người nữ để chịu những quả khổ nhiều hơn.
Tóm lại,
chúng tôi xin có một lời khuyên và đưa ra một phương pháp giúp cho các chị em
phụ nữ để vượt qua những cơn thúc đẩy của sắc dục quá mạnh, khiến cho các chị
em không đủ sức bình tỉnh, sáng suốt trấn áp thân tâm mình.
Muốn chiến
thắng được tâm sắc của thân tâm mình, thì hàng ngày các chị em nên quán sét
thân phận của mình sinh ra mang thân nữ nhi khổ như thế nào? Đọc tám điều khổ
trong sách này thì chị em sẽ rõ. Và khi đã rõ thì mỗi khi tâm sắc dục vừa mới
khởi lên thì chị em nên nhớ lại tám điều khổ này và nhắc tâm mình: “Sắc
dục là con đường đau khổ nhất của người phụ nữ, tôi đừng nên chạy theo nó, phải
chấm dứt ngay liền!” Nếu câu này nhắc nhở không có kết quả, thì chị
em nên nhắc câu khác: “Tôi là một con người đứng đắn, nhất định phải
chiến thắng bản năng sinh lý của mình! Không thể để tâm dục ấy
phát triển tự do như bản năng loài thú vật!” Với những câu tác ý này
không có kết quả thì chị em nên nương vào hơi thở ra vào mà tác ý câu
này: “Hít”. Khi tác ý hít xong thì hít vô, khi hít xong
tác ý “Thở”. Khi tác ý thở xong thì thở ra và cứ tác ý
như vậy, chỉ trong vòng một phút đến năm phút tâm sắc dục sẽ biến mất. Đây là một
phương pháp đối trị cấp thời chặn đứng tâm sắc dục, chị em nên cố gắng tập luyện,
nó có lợi ích rất lớn.
Để đối trị
tâm sắc dục về lâu dài, thì chị em nên tư duy về thân phận người phụ nữ, từ khi
bước lên xe hoa cho đến ngày chết, sự khổ đau đeo theo chị em như hình với
bóng, cho nên khổ đau lại càng khổ đau hơn…
Đức Thích Ca
Mâu Ni dạy: “Thân người dù nam hay nữ đều hôi thối, uế trược, bất tịnh
như nhau”. Khi quán sát như vậy để chúng ta hiểu rõ về thân phận
con người không có gì quý báu, đẹp đẽ, cao cả. Thân người chỉ là những chất bất
tịnh hợp lại lập thành, bên ngoài phủ lên một lớp vải che đậy, Nếu không tắm giặt
và dùng nước hoa để làm mất mùi hôi thối, thì thân người không khác một đống
rác bẩn thỉu.
Đức không
tham sắc dục là một đức hạnh thanh khiết, giúp cho mọi người vượt thoát con đường
sinh tử luân hồi. Cho nên, áp dụng nó vào cuộc sống con người không phải là một
việc dễ làm, dễ chiến thắng. Vì áp dụng nó vào đời sống là đi
ngược nhân quả, hay nói cách khác là đi ngược lại dòng đời. Do điều này, nó đã
chỉ định hai nẻo rất rõ ràng:
1- Con đường
của những bậc Thánh đi
2- Con đường
của phàm phu đi
Vậy, bây giờ
chúng ta nên chọn con đường nào đây? Chúng ta đang sống trong một thế giới chao
đảo, không quân bình, nó không phải đầy hoa tươi cỏ đẹp, mà cũng không phải
toàn là gai góc. Với ai lạc quan cho thế giới này là tuyệt đối vui tươi thì
sai, không đúng, mà ai bi quan cho thế giới này toàn là khổ đau thì cũng sai nốt.
Bởi vì khổ, vui chính do lòng ham muốn của con người tạo ra. Lòng ham
muốn mà đạt được thì vui; lòng ham muốn mà không đạt được thì khổ. Khổ vui là sự
vô thường, cho nên nó không vui hoài mà cũng không khổ hoài. Do không
thường hằng nên vui cũng là khổ. Vì thế, đời là một chuỗi ngày dài đau khổ, nhất
là người phụ nữ, sinh ra là để gánh mọi sự khổ đau trong cuộc đời này. Vả lại,
mang thân người phụ nữ hàng tháng phải chịu tanh hôi thối từ thân của mình bài
tiết ra.
Suy tư cho
thấu suốt thân phận con người, chúng ta nên chọn con đường Thánh hiền mà đi. Con
đường Thánh hiền đi thì không bao giờ có tâm sắc dục. Sự khoái lạc của tâm sắc
dục chỉ như cát trong đầu móng tay. Có nghĩa là con đường phàm
phu đi sự an lạc chỉ có một chút xíu, tức là thời gian an lạc ấy rất ngắn ngủi,
mà phải chịu khổ đau vô lượng cho đến khi chết, nhưng chết chưa phải là hết khổ.
Rồi tiếp tục thân khác, trải qua vô lượng kiếp khổ đau như vậy. Đó là lộ trình
của người phàm phu đi. Còn con đường Thánh nhân đi, thì sự an lạc của thân tâm
thanh thản, vô sự như cát đại dương. Có nghĩa là sự an lạc sẽ được kéo dài mãi
mãi vô tận thời gian. Vì không có một chướng ngại pháp nào tác động vào được
trong thân của người ấy. Nếu tâm hồn bất động trong một trạng thái an lạc như vậy,
thì họ không còn tương ưng với bất cứ một ác pháp hay một thiện pháp nào trên
thế gian này, nên họ không còn tái danh luân hồi. Tại sao vậy?
Vì tâm họ bất
động, không còn bị các pháp thế gian cám dỗ và xâm chiếm. Ở trạng thái tâm bất
động này sẽ tương ưng với mùa xuân vĩnh cửu. Vì thế mới gọi là con đường Thánh
hiền đi, con đường này không còn một chút xíu tâm sắc dục.
Thưa các chị
em! Muốn không còn đau khổ nữa thì tâm sắc dục phải được đoạn trừ. Đoạn trừ bằng
cách nào?
Xin các chị em nên tiếp tục đọc trọn bộ sách Đạo Đức Làm Người, sẽ có một phương pháp dạy tập luyện trau dồi thân tâm hằng ngày. Và cuối cùng sẽ đoạn diệt được tâm sắc dục, tâm phiền não, tâm sân hận, tâm lo lắng và sợ hãi, v.v…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét