GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC HIẾU SINH TẬP 1 / 11.
Bài học thứ
5: NGƯỜI VỢ TRẺ GIẬN CHỒNG, ĐỐT NHÀ, GIẾT CON
RÈN NHÂN
CÁCH ĐỨC HIẾU SINH Ý HÀNH, KHẨU HÀNH, THÂN HÀNH: NGƯỜI VỢ TRẺ GIẬN CHỒNG, ĐỐT
NHÀ, GIẾT CON
Khi gặp những
trường hợp này xảy ra với những người khác thì quý phật tử hãy tư duy, suy nghĩ
cho thật kỹ và còn tác ý để nhắc nhở tâm mình: Nếu gặp người nào muốn đánh
mình, chửi mình hay nói xấu mình thì quý phật tử hãy tập im lặng như Thánh, và
cố gắng tránh trước những sự xung đột, đừng để xảy ra là tốt nhất. Nhịn người
không phải là quý phật tử hèn nhát, đó là một sự chiến thắng với nội tâm của
mình rất lớn. Trong kinh Pháp Cú thời xa xưa đức Phật dạy: “Thắng trăm
trận không bằng thắng mình”.
Đúng vậy, thắng
mình khó lắm. Khi nghe người ta nói xấu, vu khống, vu oan giáng họa cho mình điều
này, thế kia. Thường người thế gian ăn miếng trả miếng, cho nên họ minh oan,
bào chữa và nói xấu kẻ khác lại. Ở đây quý phật tử là đệ tử của Phật giáo nên
không bào chữa, không minh oan, vẫn thản nhiên, im lặng như Thánh, mọi người hiểu
sao cũng được, nhưng thời gian ai đúng, ai sai sẽ trả lời họ. Quý phật tử cứ
ung dung tự tại sống thanh thản, an lạc và vô sự cho thân
tâm mình. Đó là chiến thắng mình. Khi người ta gây gổ cố ý muốn
đánh mình thì mình lo chạy trước, không chống cự lại. Đó là chiến thắng mình.
Còn quý phật tử tức giận đánh lại họ thì đó là một việc thường tình của người
thế gian, ai làm chẳng được, ăn miếng trả miếng như trên đã nói rất dễ dàng.
Cho nên khi
họ đánh mình, mình không đánh lại mà chỉ lo chạy đi, đó là người khôn ngoan nhất,
người sống có đạo đức thương mình, thương người. Ngay khi thấy người ta nói xấu
mình, chửi mình, muốn đánh mình là mình biết ngay những người này là những người
có mắt như mù, có sự hiểu biết nhưng vô minh, nông cạn, sự hiểu biết ấy là sự
hiểu biết chấp ngã. Họ là những người không có trí tuệ nhân quả. Những người
như vậy là những người đáng thương, chúng ta không nên ghét họ.
Bởi chúng ta
là những người đang sống và rèn luyện nhân cách đạo đức theo Phật giáo, nên
chúng ta biết rất rõ: Một người đang giận dữ là một người mất trí khôn, một người
như điên khùng, không còn khôn ngoan, họ tự làm khổ mình, khổ người mà không biết.
Lúc bấy giờ họ chỉ còn biết chửi mắng, đánh đập hoặc giết người cho hả cơn tức
giận mà thôi. Chứ họ là người đang sống trong đau khổ, trong địa
ngục. Nếu hiểu được như vậy, chúng ta hãy thương yêu và tha thứ cho họ những lỗi
lầm.
Bởi họ không
còn sáng suốt, mất bình tĩnh, nên tự họ đã biến họ mất nhân tính để trở thành một
con ác thú hung dữ; tự họ đã biến họ trở thành con người ngu si, khờ dại.
Khi gặp một
người đang giận dữ như vậy, chúng ta nên tư duy suy nghĩ: “Người đang tức
giận là người đang thọ quả khổ, ta nên thương xót họ chứ không nên ghét họ. Họ
là những người đang ở trong hỏa ngục”. Lửa sân hận đã thiêu đốt họ, họ
là những người khổ đau tận cùng.
Tội nghiệp họ
lắm! Nếu chúng ta tự đặt mình trong họ và tư duy suy nghĩ được như vậy thì lòng
yêu thương sẽ rộng lớn bao la vô cùng, tâm chúng ta sẽ an vui và sung sướng một
cách kỳ lạ. Điều này nếu quý vị không tin chúng tôi nói thì quý vị hãy cố gắng
thực hiện, và ban cho họ lòng yêu thương ấy thì quý vị sẽ nhận rõ những điều
chúng tôi nói là sự thật.
Khi tức giận,
một người không học đạo đức nhân bản - nhân quả thì họ phải chửi mắng hoặc đánh
người, hoặc nói xấu người, mạ lị mạt sát người, có khi họ còn cầm dao giết người
khác một cách dễ dàng mà không sợ sệt gì cả.
Một câu chuyện
thương tâm xảy ra ở tỉnh Lâm Đồng Đà Lạt:
“GIẬN CHỒNG,
NGƯỜI VỢ TRẺ ĐANG TÂM ĐỐT NHÀ LÀM CON TRAI CHẾT CHÁY”
“Vào lúc 23
giờ ngày 09/10/2006, bà Hồ (64 tuổi, trú tổ 15 khu phố 2 phường 7, thành phố Đà
Lạt) vừa chìm vào giấc ngủ, chợt nghe tiếng khóc thét của cháu nội Phan Anh Nhựt
(12 tháng 9 ngày tuổi) ở với bố mẹ nhà bên cạnh. Vội vàng mở cửa bước ra, bà điếng
hồn khi thấy nhà con trai mình bốc cháy. Chồng bà, con cháu và hàng xóm cũng vừa
kéo đến chứng kiến cảnh tượng hãi hùng: cháu Nhựt lồm cồm bò, khóc ngất dưới nền
gạch với những vết bỏng nặng nơi mặt và thân thể. Ông nội của Nhựt vội bồng
cháu ra để mọi người đưa đi cấp cứu. Công, cha Nhựt đi vắng, còn Nguyễn Thị Kim
Thùy, vợ Công ngất xỉu nơi góc nhà cũng được chuyển đến bệnh viện. Căn nhà gỗ
mái giấy bốc cháy, thiêu rụi tất cả bên trong… 5 giờ
ngày 10/10/2006 cháu Nhựt chết vì vết thương quá nặng, Thùy bỏ
trốn khỏi bệnh viện lúc nào không ai biết. Chỉ đến khi anh Công nghe tin dữ trở
về với nỗi đau tột cùng, mọi người mới biết nguyên nhân vụ cháy mà Thùy chính
là thủ phạm, cô chỉ bỏng nhẹ ở tay và ngạt khói. Vì mâu thuẫn với chồng, Thùy
đang tâm đốt nhà làm chết con ruột mình.
Thùy quê ở
Quảng Ngãi. Gần đây giữa vợ chồng thường xảy ra mâu thuẫn hàng xóm và gia đình
bà Hồ thỉnh thoảng lại chứng kiến cảnh hai người gây gổ cãi vã. Mỗi lần như vậy,
Thùy đóng cửa lại không cho Công vào, Công bỏ đến chỗ làm rồi ở luôn chỗ đó.
Hôm ấy vợ chồng
cãi nhau, Thùy bỏ mặc con nằm khóc, sang nhà mẹ chồng chửi Công một trận rồi về
viết đơn ly dị. Công không ký bỏ đi, Thùy ở nhà với con và chuyện xảy ra như đã
kể trên”.
Đây là một
bài học cảnh báo cho những ai xem nhẹ đạo đức hạnh phúc gia đình. Hậu quả để lại
quá lớn đối với những người thân của cháu Nhựt.
Một cơn sân
dữ dội, người mẹ đành lòng giết con. Đứa bé có tội tình gì mà phải thọ lãnh một
cái chết thương tâm “MẸ GIẾT CON”. Người xưa nói: “Hùm dữ còn không nỡ ăn
thịt con”. Sao con người lại đành lòng giết con mình như vậy sao?
Nhân quả sao
mà quá khắc nghiệt. Trước cảnh này ai mà không đau lòng. Nhất là nỗi đau của những
người thân trong gia đình này. Lương tâm của người mẹ trẻ này sẽ không bao giờ
tha thứ và để yên, suốt đời sẽ ân hận cho đến ngày xuống đáy mồ.
Câu chuyện
trên đây là một sự thật xảy ra tại tỉnh Lâm Đồng, Đà Lạt, do báo Thanh Niên
đăng tin.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét