GIÁO
ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC HIẾU SINH TẬP 2 / 15.
Bài học thứ
31: SỰ HY SINH CAO CẢ
RÈN NHÂN
CÁCH ĐỨC HIẾU SINH Ý HÀNH, KHẨU HÀNH, THÂN HÀNH: SỰ HY SINH CAO CẢ
Ngày 14 tháng 4 năm 1912, trong hành trình lần đầu tiên đến châu Mỹ, con tàu chở khách sang trọng Titanic mang số hiệu “Con tàu không bao giờ chìm” đã va vào một tảng băng trôi và thân tàu dần chìm xuống.
Trên tàu,
hơn 2.200 hành khách bắt đầu nhốn nháo trong nỗi kinh hoàng, thuyền cứu hộ chỉ
cứu được rất ít người, ưu tiên cứu phụ nữ và trẻ em. Lúc này, một phụ nữ trung
niên gào lên nói với đội cứu sinh trên chiếc thuyền đã đầy ắp người: “Có ai có
thể cho tôi một vị trí không? Hai con tôi đang ở trên đó”.
Có người trả
lời: “Không còn chỗ nữa, phải lên, phải lên bớt người, thuyền cứu hộ chìm mất!”.
“Mẹ!”. Hai đứa
trẻ khóc òa lên, người phụ nữ thấy trong lòng đau như dao cắt.
Một cô gái lạ
ngồi bên cạnh hai đứa trẻ từ từ đứng lên, rời khỏi thuyền cứu hộ trở lại con
tàu đang bị chìm, nói với người mẹ đang đau khổ tuyệt vọng: “Bây giờ bên các
con chị có một chỗ trống, chị mau sang bên đó đi. Tôi chưa kết hôn, chưa có
con!”.
Sau hai giờ,
tàu Titanic chìm xuống, cô gái lạ đã không may gặp nạn cùng với hơn 1.500 người.
Không có ai hiểu nhiều, chỉ nghe cô ấy gọi: “Evin, tự mình ngồi trên tàu, chuẩn
bị về ngôi nhà đầy sóng vỗ, bố sẽ đón con”.
(Phan Thanh Anh - biên soạn 149 câu chuyện thấm đậm tình người, trang 88, bài 45 - Sự Hy Sinh Cao Cả)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét