GIÁO
ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC HIẾU SINH TẬP 3 / 13.
LỜI CẢM ƠN
MUỘN MÀNG
Khi Mark,
con trai tôi, đang học lớp ba, nó đã biết để dành tất cả tiền quà của mình suốt
hơn hai tháng để mua quà giáng sinh cho những người mà nó yêu mến. Nó tích góp
được tổng cộng hai mươi đô la. Vào ngày thứ Bảy của tuần thứ ba, cả nhà cho rằng
nó đã lên danh sách những người mà nó sẽ tặng quà.
Tôi lái xe
chở con đến cửa hàng tạp hóa nằm trong thị trấn, một kiểu cửa hàng hiện đại mà
trước đây chúng tôi thường gọi là “cửa hàng năm và mười xu”. Mark cầm lấy một
cái giỏ và tự mình đi thẳng vào cửa hàng, trong khi tôi kiên nhẫn đọc một quyển
sách chờ thằng bé ở bên ngoài. Phải mất hơn 45 phút, Mark mới chọn xong những
món quà mà chắc hẳn nó rất tâm đắc.
Nó tiến đến
quầy tính tiền với nụ cười thật hân hoan trên gương mặt. Nhân viên thu ngân lần
lượt cầm những món hàng Mark mua đưa qua máy tính tiền. Mark đã cố gắng chọn
mua những thứ có giá trị vừa đủ với số tiền của mình, nó cho tay vào túi quần lấy
tiền ra trả.
Không còn xu
nào trong túi cả! Túi quần của thằng bé bị thủng một lỗ và tiền mất hết, không
còn lấy một xu.
Mark bối rối
đứng giữa quầy với giỏ hàng trên tay, nước mắt lăn dài xuống má. Cả người thằng
bé rung lên cùng với những tiếng nấc. Tôi không biết phải xử trí thế nào, vì
trong túi tôi chỉ có vài đồng. Tôi bối rối vô cùng. Lúc đó, một điều thật ngạc
nhiên đã xảy ra. Một vị khách trong cửa hàng tiến về phía Mark.
Cô ấy quỳ xuống
thấp ngang tầm với Mark, dịu dàng ôm thằng bé vào lòng và nói: “Cô sẽ rất vui,
nếu con để cô giúp con trả tiền những món hàng này. Đó sẽ là món quà tuyệt vời
nhất mà con có thể tặng cho cô. Cô chỉ mong rằng, một ngày nào đó, con cũng sẽ
làm được điều tương tự. Một ngày nào đó, khi con lớn khôn, cô mong con sẽ tiếp
tục giúp đỡ người khác như cô đối với con bây giờ vậy. Khi con giúp đỡ người
khác, cô chắc rằng con sẽ cảm thấy vui vẻ như chính cô đang cảm nhận lúc này”.
Mark rụt rè
nhận lấy số tiền, cố lau nước mắt và cảm ơn người phụ nữ tốt bụng, rồi chạy thật
nhanh đến quầy tính tiền. Giáng sinh năm đó, tất cả chúng tôi đều rất vui khi
nhận được những món quà từ Mark. Niềm vui đó cũng nhiều như chính niềm vui của
Mark khi trao những món quà ấy cho chúng tôi.
Còn tôi muốn
được nói lời cảm ơn đến người phụ nữ tuyệt với ấy. Tôi muốn kể cho cô ấy nghe rằng,
bốn năm sau lần gặp gỡ đó, Mark vẫn luôn nhớ đến cô, và nó đã đi đến từng nhà để
quyên góp chăn mền, quần áo cho những nạn nhân của trận hoả hoạn thảm khốc ở
Oakland.
Cũng như
Mark, tôi thường nghĩ về cô mỗi lần đem thức ăn đến cho những gia đình vô gia
cư.
Và tôi muốn
hứa với cô ấy rằng, Mark và tôi sẽ không bao giờ quên tiếp tục thực hiện những
điều tốt đẹp này với nhiều người khác nữa.
Laurie Pine

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét