GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 19
NGƯỜI TẠO DỰNG
NIỀM TIN
Năm mười bốn
tuổi, tôi chẳng làm được trò trống gì, ngoại trừ việc quậy phá nổi tiếng trong
trường. Tôi thường bỏ dở giữa chừng các môn học mà chẳng thèm quan tâm đến việc
có bị cấm túc, kỷ luật hay bị đuổi học hay không.
Tất cả những
điều đó hoàn toàn thay đổi khi tôi được học với thầy Kaplan. Trẻ tuổi đẹp trai,
thầy đứng dựa vào tấm bảng, áo sơ mi cổ bé, tay đút trong túi quần jeans, như
thể chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời này. Dưới mái tóc vàng mềm mại,
đôi mắt ánh lên màu xanh thép đầy cương nghị của thầy lại nói lên điều ngược lại.
Ông thầy có dáng vẻ “ngầu đời” này có cái nhìn như muốn nói: “Đừng có mà lộn xộn
với tôi đấy!”. Hơi thích thú và phần e dè, tôi nghĩ có lẽ là phải đàng hoàng
trong lớp học này.
“Chào các
em”, thầy lên tiếng và bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, “tôi tên là
Kaplan, và chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện một chuyến đi dài.” Có cái gì đó cồn
lên trong bụng, tôi tự hỏi không biết mình bị sao nữa, và rồi chợt nhận ra đó
là cảm giác thích thú. Thầy bước nhanh quay lại bàn làm việc. Tôi mỉm cười hy vọng
rằng đây sẽ là một môn học hấp dẫn.
Đột nhiên,
thầy nhảy phắt lên đứng trên bàn.
“Các em nghe
đây!”, thầy nói với cả lớp bằng một giọng đầy nhiệt huyết, “tôi không nói về
trường học. Đây là việc học tập và niềm vui trong công việc, nếu các em tìm thấy
niềm vui trong học tập chắc chắn các em sẽ học tốt”.
“Tôi nói các
em đấy”, thầy tiếp tục nhảy từ trên bàn xuống đất, nhẹ nhàng như một con báo.
“Và em nữa”,
thầy vừa nói, vừa chỉ vào từng học sinh và lập lại những từ này.
Khi ngón tay
của thầy chỉ đến tôi, tôi chợt thấy tim ngừng lại một nhịp. Xưa nay tôi chưa
bao giờ cho rằng học là một niềm vui. Và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể
học được.
Và rồi bằng
một giọng thì thầm, thầy nói tiếp: “Lịch sử là một điều bí mật, và chúng ta là
một phần trong bí mật đó”.
Lớp học im lặng
như tờ, thậm chí có thể nghe được tiếng vỗ cánh của một con ruồi khi nó bay
ngang qua.
“Chúng ta sẽ
không ngồi đây hôm nay nếu tổ tiên chúng ta không chiến đấu cho niềm tin của họ,
cho độc lập của quốc gia. Chắc chắn chúng ta sẽ không phải là những con người tự
do”.
Thầy tuyên bố
bằng một giọng nói nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải lắng nghe
thầy.
Thầy nắm chặt
bàn tay giơ lên trước mặt, giọng rền vang: “Tất cả các em đều có một lịch sử.
Chúng ta có trách nhiệm ghi nhớ những gì đã xảy ra và phải rút ra được bài học
từ trong lịch sử”.
Tôi phải kềm
chế lắm mới khỏi hô to lên “quá đã!” “Bây giờ tôi sẽ đưa các em đi cùng tôi
trong chuyến du hành dài ngày này. Các em đã sẵn sàng chưa? Nếu có đủ can đảm,
hãy đứng dậy và đẩy hết bàn ghế ra hai bên”.
Đó là một lời
thách thức. Thầy yêu cầu chúng tôi phải tích cực tham gia vào bài học, không
đơn giản ngồi chờ cho hết giờ. Chỉ trong vài phút, lớp học đã được dọn trống.
“Được rồi”,
thầy nói, “giờ các em hãy nằm xuống đất và nhớ là phải nằm thật sát vào nhau”.
Lớp học nãy
giờ im lặng, giờ đây vang đầy những tiếng cười khúc khích khi chúng tôi loay
hoay nằm xuống bên nhau trên nền nhà. Tay đứa này đụng vào người đứa kia, thậm
chí có đứa còn đụng đầu nhau côm cốp, nhưng rồi cuối cùng cũng nằm thành một
đám hỗn độn trên sàn nhà.
Thầy xoa cằm
nhìn chúng tôi, như thể đang ngắm nhìn tác phẩm điêu khắc mới nhất của mình rồi
nói: “Tốt lắm, các em hãy nhích sát vào nhau chút nữa”.
Chúng tôi lại
vừa rúc rích cười vừa nhích sát vào nhau hơn. Mặc dù khá thích thú, nhưng rồi
chúng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì chật chội và nóng bức, mồ hôi bắt đầu
tuôn chảy trên người và không khí có vẻ ngột ngạt hơn khi cả đám chen chúc sát
vào nhau trên sàn nhà.
‘Tốt”, thầy
vừa nói vừa đi quanh chúng tôi, “bây giờ các em hãy tưởng tượng rằng mình đang
bị xích vào nhau trong một căn phòng mà hầu như không thể đứng lên được, với một
khuôn cửa sổ bé tí xíu. Nhiệt độ nóng bức và không khí ngột ngạt đến nỗi không
thể thở được. Hãy tưởng tượng các em chỉ được cho ăn những thứ chỉ để dùng nuôi
súc vật vào cuối mỗi ngày, nếu lúc đó chưa bị chết vì nóng, vì mùi hôi thúi và
sự đánh đập dã man. Hãy tưởng tượng rằng các em phải ngủ chồng lên nhau trên nền
đất cứng, tệ hơn rất nhiều với những gì mà các em đang phải chịu đựng”.
“Hãy tưởng
tượng về cơn ác mộng đó”, thầy nói tiếp, đôi mắt ánh lên những tia căm phẫn.
Và thầy nói
bằng giọng nói của một người như đang trong cơn hấp hối: “Đó là tình cảnh của
những người Phi Châu bị chở dưới hầm tàu sang Mỹ. Để rồi khi đến nơi, họ bị đem
bán giữa chợ như một bầy súc vật, và sẽ phải làm việc cho đến kiệt sức, chết đi
trên các đồn điền. Các em đang diễn lại trong lớp này. Được rồi, các em đứng
lên đi. Đây chỉ là màn khởi đầu cho cơn ác mộng nô lệ triền miên trong lịch sử”.
Tôi chợt hiểu
ra: Thầy Kaplan đang giảng cho chúng tôi bài học về lịch sử bằng cách của riêng
thầy, không phải bằng những cuốn sách dày cộp với câu chữ khô khan lạnh lùng;
không phải bằng những lời rao giảng triền miên, sáo rỗng. Thầy đã thổi hồn vào
bài học này, làm cho nó trở nên sinh động và rất dễ tiếp thu. Chúng tôi đã cùng
thầy bước vào cuộc hành trình tìm về cội nguồn lịch sử bằng một chuyến đi vô
cùng hấp dẫn. Và đó chỉ là ngày đầu tiên.
Cứ như vậy hết
ngày này sang ngày khác, tuần này sang tuần khác, chúng tôi đã tìm ra đủ mọi
cách để tái hiện lịch sử: Khi thì biến bàn ghế thành con tàu Nina, Pinta và
Santa Maria để cùng Christophe Columbus băng qua những cơn sóng dữ tìm đến Châu
Mỹ, khi thì cả lớp chia thành hai đạo quân Nam - Bắc để đánh nhau trong cuộc nội
chiến bằng những khẩu súng giấy do chúng tôi tự chế tạo. Một hôm khác, chúng
tôi hoá trang thành những nghị sĩ để soạn thảo và ký tên vào bản tuyên ngôn độc
lập, và tôi rất hãnh diện khi được đóng vai John Adams.
Tôi đã học
được rất nhiều điều trong môn của Thầy. Chúng tôi cũng phải đọc được một số
sách và làm bài kiểm tra, nhưng vì tôi quá thích thú môn học này, nên đã cố gắng
làm tốt những việc mà trước đây tôi không hề làm. Tôi luôn trông chờ để được học
môn này, không phải vì Thầy Kaplan trẻ tuổi, đẹp trai và “rất ngầu đời”, mà vì
thầy thật sự là một giáo viên xuất sắc, biết tạo sự say mê học tập cho học sinh
của mình.
Tôi tôn trọng
những lời dạy của thầy, và khi thầy nói rằng mọi môn học đều quan trọng trong hành
trình của cuộc sống, tôi đã cố gắng đi học đầy đủ các môn khác. Và mỗi ngày tôi
đều háo hức chờ đến giờ đi học.
Khỏi phải
nói bạn cũng biết cha mẹ tôi mừng đến mức nào. Họ tự hỏi không biết ông thầy
giáo đó có ma lực gì mà khiến cho một đứa con gái ương ngạnh như tôi trở thành
một học sinh gương mẫu. Tất cả phụ huynh học sinh và đồng nghiệp trong trường đều
yêu mến thầy Kaplan.
Đặc biệt là
tôi.
Do đó, khi
có tin đồn thầy bị nhà trường sa thải đã không một ai tin. Thầy Kaplan là giáo
viên giỏi nhất ở trường chúng tôi. Tại sao người ta lại sa thải một giáo viên
chỉ vì đã làm cho môn lịch sử trở thành một môn học vô cùng sống động và dễ nhớ
đối với học sinh; một giáo viên đã làm cho học sinh ngày càng say mê học tập
hơn? Tôi càng thất vọng hơn khi biết tin đồn này là có thật. Thầy Kaplan bị sa
thải do đã không chịu đi theo lối mòn cứng nhắc. Điều quan trọng đối với hội đồng
nhà trường không phải là chất lượng giảng dạy, mà phương pháp của thầy không
mang tính chính thống nên không được chấp nhận.
Là một người
luôn lạc quan, thầy Kaplan chấp nhận việc này một cách rất bình tĩnh. Thầy
khuyên chúng tôi phải “chấp nhận thay đổi”. Vì theo thầy, người nào không biết
cách chấp nhận sẽ làm tổn thương đến người khác cũng như đến chính mình. Dù những
lời thầy nói là đúng, nhưng chúng tôi cũng không cam tâm ngồi nhìn thầy ra đi.
Suy cho cùng, chính thầy đã dạy rằng tổ tiên chúng tôi biết chiến đấu để giữ vững
niềm tin của mình. Do đó, chúng tôi đã bàn định kế hoạch biểu tình vào ngày thầy
Kaplan ra đi.
Những người
tham gia đều phải hứa giữ bí mật.
Nhưng rồi
tin tức cũng lộ ra, và thầy hiệu trưởng cũng thông báo trên loa phóng thanh rằng
học sinh nào tham gia vào cuộc biểu tình sẽ bị đuổi học.
Cuối cùng
thì ngày đó cũng đến, khi chuông báo hết giờ vang lên, đám học sinh chúng tôi
khoác tay nhau bước ra cổng trường và tập hợp thành hàng ở đó, học sinh các lớp
dưới cũng tham gia. Thoáng chốc, ngôi trường gần như không còn bóng một học
sinh nào. Thầy Kaplan đã truyền cho chúng tôi lòng dũng cảm chấp nhận mọi việc
để chiến đấu cho niềm tin của mình. Bất chấp những lời đe doạ, chúng tôi đồng
thanh hô vang: “Không được để thầy Kaplan ra đi! Hãy giữ thầy ở lại”.
Các bậc phụ
huynh sau đó cũng kéo đến và thay vì la mắng con, họ đã cùng nắm tay nhau, tạo
thành một hàng rào bao xung quanh và cùng hô vang theo chúng tôi. Thầy Kaplan
xuất hiện ở cửa sổ, nước mắt tuôn trào trên gương mặt, thầy vẫy tay chào chúng
tôi và nói: “Cảm ơn các em”, rồi bước khuất vào bên trong.
Bất chấp những
nỗ lực của chúng tôi, thầy Kaplan vẫn bị sa thải. Nhưng nhờ sự ủng hộ nhiệt
tình của phụ huynh và giới báo chí, nên không học sinh nào trong trường bị đuổi
học.
Thầy đến dạy
trong một trường tư ở một tiểu bang khác. Những trường học loại này ngày nay rất
nổi tiếng. Khi nghe nói về một ngôi trường nào như thế. Tôi nghĩ ngay đến thầy
Kaplan. Và tôi vô cùng biết ơn người thầy phi thường, tận tụy đã chấp nhận rủi
ro sử dụng mọi kiến thức, sự sáng tạo và tính hài hước để mang đến cho những học
sinh vốn thờ ơ với việc học như tôi món quà quý nhất của đời học sinh: “Niềm
vui thích và say mê trong học tập”.
Người Thắp
Sáng Ước Mơ - Kỳ Thư Tổng hợp & biên dịch

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét