GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 23
Dù người xưa
là tổ tiên của chúng ta, nhưng cái sai thì chúng ta nên nói sai, còn cái đúng
là chúng ta nói đúng. Cái sai thì chúng ta dẹp bỏ, còn cái đúng thì dựng lại
cho con cháu của chúng ta học tập sống không làm khổ mình, khổ người. Đó là
trách nhiệm, bổn phận của chúng ta, của loài người. Nên chúng ta phải gạn lọc
những phong tục tập quán mê tín, lạc hậu thì dẹp bỏ, và những điều dạy phi đạo
đức nhân bản như lời dạy trên thì dẹp sạch. Cầm roi đánh con cái của mình mà gọi
là dạy, đem cái đau vào thân con cái của mình mà gọi là giáo dục thì thật là
đau lòng. Chúng tôi có một người anh bà con ham chơi bỏ học, nên sự học mất căn
bản rồi trốn học. Cậu chúng tôi biết việc này, nên bắt người anh ấy đánh cho mấy
roi mây lằn dọc lằn ngang trên mông, nhưng người anh ấy vẫn bỏ học và đi làm
công cho những người khác. Cho nên giáo dục con cái không thể đánh chúng mà
chúng nghe theo, chỉ có đem tình thương thì chúng mới nghe theo mà thôi.
Quý vị nên đọc
lại đoạn văn này, nghe cô học sinh tâm sự: “Năm mười bốn tuổi, tôi chẳng làm được
trò trống gì, ngoại trừ việc quậy phá nổi tiếng trong trường. Tôi thường bỏ dở
giữa chừng các môn học mà chẳng thèm quan tâm đến việc có bị cấm túc, kỷ luật
hay bị đuổi học hay không”. Không sợ bị cấm túc, không sợ bị phạt, bị đuổi học
lầm lầm, lì lì quậy phá không ai chịu nổi. Đó không phải là lỗi của cô bé này,
mà lỗi của cha mẹ, của thầy và cô giáo.
Cha mẹ, thầy
và cô giáo không chịu lắng nghe và tìm hiểu con cái và học trò mình, chỉ biết
la mắng, phạt dọa, đánh đập, v.v... Cách dạy dỗ như vậy làm sao các em hiểu biết
được, mà còn oán trách và căm ghét sự học nhiều hơn.
Các em làm
sao có sự hiểu biết như người lớn, cho nên càng ráng ép bắt buộc chúng học tập
mà không có phương pháp dạy dỗ, không có tình thương ban cho chúng thì làm cho
chúng bất mãn sự học. Rầy la, mắng chửi, đánh đập càng làm cho chúng ngày càng
trở thành lì lợm, chẳng sợ ai, chẳng sợ bị cấm túc, chẳng sợ bị phạt mà cũng
không sợ bị đuổi học.
Bậc làm cha
mẹ và thầy cô giáo phải giáo dục trẻ em bằng tình thương, chứ không nên giáo dục
theo uy quyền của người lớn bắt nạt hành hạ trẻ em, mà phải xem trẻ em như người
bạn, như những người ngang hàng bằng mình.
Phải có lời
ngọt ngào, ôn tồn, phải có sự tôn trọng quyền sống của các em, nhưng phải hướng
dẫn các em không nên đi quá xa quyền sống, không nên vi phạm vào đạo đức nhân bản.
Giáo dục trẻ
em là một việc làm uốn nắn, như người khéo tay uốn tre, chứ không phải sức mạnh
đàn áp bắt buộc phải làm theo như thế này, như thế khác. Lối giáo dục như vậy
là lối giáo dục theo phong kiến: “Quân bảo thần tử, thần bất tử, bất trung...”.
Chúng ta hiện đang ở vào thời đại đạo đức nhân bản - nhân quả của Phật giáo, chứ
không phải ở trong thời đại Tam cang, Ngũ thường của Nho giáo. Cho nên sự giáo
dục trẻ em không ai có quyền cho roi cho vọt (đánh đập trẻ em). Vì đạo đức nhân
bản - nhân quả nên không ai có quyền chạm đến sự sống của chúng, dù là cha mẹ,
người sinh chúng ra nhưng lại càng không được đánh đập, chửi mắng chúng.
ĐỨC THỨ
HAI ĐỨC NGHIÊM NGHỊ THÂN HÀNH, Ý HÀNH
Khi giáo dục
các em, cha mẹ và thầy, cô giáo cần phải có đức nghiêm nghị. Đức nghiêm nghị là
không nên cười cợt đùa giỡn với trẻ em, lời nói ôn tồn, nhã nhặn, vui vẻ nhưng
nghiêm nghị, chứ không phải nghiêm nghị là nói lời khô cằn, cộc lốc và còn có
thái độ tỏ ra “ta đây” là người lớn. Những điều nghiêm nghị trên đây thể hiện
qua hành động của thầy giáo Kaplan đã khiến cho các học sinh không dám xem thường
thầy. Hành động của thầy giáo Kaplan ngay từ buổi học đầu tiên đã khéo ngăn chặn
những hành động quậy phá của học sinh. Người ta thường nói: “Nhất quỷ, nhì ma,
thứ ba học trò”.
Nếu ngay từ
giờ phút đầu tiên gặp các em mà thiếu đức nghiêm nghị thì một năm học không thể
ngồi yên với các em được. Chúng ta hãy đọc lại đoạn văn sau đây sẽ thấy cách
hành sử của thầy giáo Kaplan với những học trò mới của mình: “Tất cả những điều
đó hoàn toàn thay đổi khi tôi được học với thầy Kaplan. Trẻ tuổi đẹp trai, thầy
đứng dựa vào tấm bảng, áo sơ mi cổ bé, tay đút trong túi quần jeans, như thể chẳng
quan tâm đến bất ký thứ gì trên đời này.
Dưới mái tóc
vàng mềm mại, đôi mắt ánh lên màu xanh thép đầy cương nghị của thầy lại nói lên
điều ngược lại. Ông thầy có dáng vẻ “ngầu đời” này có cái nhìn như muốn nói: “Đừng
có mà lộn xôn với tôi đấy!”. Đúng vậy, nếu không nghiêm nghị mà cười cợt với học
sinh thì không còn giáo dục học sinh được nữa.
Cha mẹ sinh
con ra, thương các con là đúng nghĩa, là bổn phận, là trách nhiệm, nhưng thương
con cái như thế nào cho đúng cách.
Thương con
mà con cái đòi cái gì cũng làm theo ý muốn của chúng, thì đó là lòng thương con
mà hại con. Bằng ngược lại, mỗi chút mỗi đánh con cũng là làm hại con. Cho nên
thương con phải biết dạy con. Nhưng dạy con là phải biết ngăn chặn khi con cái
đòi ăn cái này, hoặc đòi mặc cái kia chạy theo thời trang ăn mặc hở hang khiêu
dâm gợi dục, chạy theo dục lạc thế gian ăn chơi đồi trụy.
Làm cha mẹ
không thể từ bỏ trách nhiệm và bổn phận lòng yêu thương con cái, có công sinh đẻ
thì phải có công nuôi dưỡng. Thế mà trong xã hội hiện nay lại có những hạng người
biết sinh con, đẻ con nhưng lại chối bỏ trách nhiệm bổn phận làm cha, làm mẹ.
Nhân tính họ đã mất nên tình thương yêu con cái không còn. Họ quăng ném con cái
vào đời, thiếu tất cả tình thương yêu cha lẫn mẹ, sống bơ vơ trong những trại mồ
côi với tình thương yêu của những người xa lạ.
Thật là đau
thương! Một bằng chứng hiển nhiên là tình trạng móc thai, nạo thai, ném bỏ thai
nhi một cách vô đạo đức nhân bản. Thật đáng lên án những hạng người này. Phải
theo pháp luật trừng trị tội giết người. Hiện nay, hằng ngày một số lượng thai
nhi bị móc bỏ không phải nhỏ trong các bệnh viện lớn ở thành phố. Cha mẹ tự giết
con cái còn trứng nước của mình mà không một chút lòng xót thương. Thật đáng
kinh khủng! Đối với trẻ em dễ lờn mặt, khi người lớn như cha mẹ, thầy và cô
giáo sống không nghiêm nghị, thường đùa giỡn cười cợt với chúng.
Nhưng khi
các em lờn mặt thì người lớn rất khó dạy bảo chúng. Cho nên, bổn phận làm cha mẹ
và thầy, cô giáo thì phải nghiêm nghị, không được đùa giỡn cười cợt với trẻ em.
Nhờ có nghiêm nghị và lời nói phải đúng như thật, không dối gạt các em, nói một
là phải một, không được nói một là hai, nói đâu ra đó, nói đúng không sai. Người
có làm được như vậy mới giáo dục trẻ em, còn nếu không làm được như vậy thì đừng
mong giáo dục con cái.
Đức nghiêm
nghị không có nghĩa là không có tình thương yêu. Nghiêm nghị trong ánh mắt,
trong cử chỉ, nhưng lòng yêu thương thể hiện qua những hành động xoa dịu, an ủi,
khuyến khích, khen tặng. Khi con cái bất an, gặp những khó khăn thì tìm cách an
ủi, giúp đỡ. Khi học trò không hiểu bài, làm bài không được thì tìm mọi cách
giúp chúng hiểu bài và làm bài một cách dễ dàng.
Thấy con
mình học dốt quá, người thợ cày mới bảo con: “Ba sẽ cùng học với con”. Lời nói
sao mà thân thương và gần gũi của một người cha. Đúng là một người cha hiền, một
người cha có trách nhiệm với con cái của mình. Kể từ đó, ông kiểm tra lại bài học
của con và thấy con mình học mất căn bản, nên ông hướng dẫn con học trở lại chỗ
thấp nhất để con dễ tiếp thu. Cuối cùng, con ông thi vào đại học một cách dễ
dàng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét