GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 28
ĐỨC THỨ
CHÍN ĐỨC CHẤP NHẬN TUỲ THUẬN KHẨU HÀNH
Đức chấp nhận
tùy thuận là một đức hạnh tuyệt vời, nó sẽ giúp chúng ta không làm khổ mình, khổ
người và khổ tất cả chúng sinh.
Người biết
tùy thuận chấp nhận là người biết làm vui lòng người và vui lòng mình; là người
không bao giờ muốn chống đối với một ý kiến gì của ai. Nhưng tùy thuận chấp nhận
để làm vui lòng người, lòng mình, chứ không tùy thuận chấp nhận để bị lôi vào
ác pháp.
Ví dụ 1: Có
một người muốn mời chúng ta uống ruợu, chúng ta vui vẻ nhận ly rượu, rồi đặt xuống
bàn không uống nhưng nói lời cảm ơn.
Khi người ấy
mời chúng ta cụng ly, chúng ta cũng nâng ly rượu lên và cụng ly với người bạn
nhưng không uống, và xin lỗi người bạn vì mình không quen uống rượu. Đó là tuỳ
thuận chấp nhận nhưng không bị lôi cuốn vào ác pháp.
Ví dụ 2:
Chúng ta, những tu sĩ giữ gìn giới luật nên không ăn phi thời, sáng sớm có người
mời chúng ta ăn sáng hoặc mang đến cho chúng ta một ly sữa, chúng ta vui vẻ nhận
nhưng không uống. Đó là tùy thuận nhưng không bị lôi cuốn vào phạm giới.
Cho nên tùy
thuận là không chống trái với bất cứ một ý tưởng nào của người khác, nhưng rất
khéo léo thiện xảo làm vui lòng người mà mình không bị chướng ngại trong tâm.
Thầy giáo
Kaplan bị sa thải vì biết sáng tạo phương pháp dạy học mới mẻ khiến học sinh
thích thú ham học. Nhưng ngược lại, Ban Giám Hiệu nhà trường do lòng hẹp hòi
không thấy xa, không thấy lối dạy từ chương là lỗi thời nên mới mời thầy ra khỏi
trường: “Do đó, khi có tin đồn thầy bị nhà trường sa thải đã không một ai tin.
Thầy Kaplan
là giáo viên giỏi nhất ở trường chúng tôi. Tại sao người ta lại sa thải một
giáo viên chỉ vì đã làm cho môn lịch sử trở thành một môn học vô cùng sống động
và dễ nhớ đối với học sinh; một giáo viên đã làm cho học sinh ngày càng say mê
học tập hơn? Tôi càng thất vọng hơn khi biết tin đồn này là có thật. Thầy
Kaplan bị sa thải do đã không chịu đi theo lối mòn cứng nhắc. Điều quan trọng đối
với hội đồng nhà trường không phải là chất lượng giảng dạy, mà phương pháp của
thầy không mang tính chính thống nên không được chấp nhận”.
Cuộc đời này
ghê gớm thật, hễ ai có sáng kiến phát minh ra một cái gì mới mẻ thì tìm mọi
cách dìm nhau, hại nhau. Thật là ích kỷ, ti tiện, hèn hạ v.v...
Đúng là Ban
Giám Hiệu cố chấp, thiếu trí sáng suốt, không nhận ra sự sáng tạo giảng dạy của
thầy giáo Kaplan là tuyệt vời. Lẽ ra Ban Giám Hiệu phải khen tặng, khích lệ với
những thầy và cô giáo có khả năng giảng dạy làm sống động môn học như vậy, đó mới
là những thầy và cô giáo giỏi.
Đây là ý kiến
của độc giả báo Tuổi Trẻ, Chủ nhật ngày 27/01/2008, tác giả Đỗ Xuân Hòa:
“THẦY GIÁO
CÓ TẤM LÒNG CỦA NGƯỜI CHA” “Thầy và cô giáo đâu cần phải có tấm bằng sư phạm,
đâu cần đứng trên bục giảng tiện nghi, trường lớp khang trang. Người thầy đúng
nghĩa là sau những bài giảng của mình còn phải trăn trở cho hoàn cảnh và những
khó khăn của mỗi học sinh, như một người cha trăn trở về tương lai của con, và
“người đưa đò” luôn tìm cách để “cứu vớt” kịp thời những ai lỡ sẩy chân trên
“chuyến đò” của mình”.
Ý kiến của độc
giả Đỗ Xuân Hòa rất hay, “thầy và cô giáo phải có tấm lòng của người cha hay của
người mẹ”. Nếu tất cả thầy và cô giáo đang dạy các trường khắp trong nước mà có
lương tâm giáo dục học sinh như vậy thì làm sao các em bỏ học; làm sao các em
trở thành những học sinh biếng nhác, lười học. Phải không quý vị?
ĐỨC THỨ
MƯỜI ĐỨC DŨNG CẢM THÂN HÀNH, KHẨU HÀNH
Dũng cảm là
một đức hạnh giúp chúng ta vượt qua mọi gian nan thử thách, dũng cảm giúp chúng
ta vượt qua những hoàn cảnh khó khăn; dũng cảm giúp chúng ta cứu người trong nước
sôi, lửa bỏng. Bởi vậy, dũng cảm là một đức hạnh mà mọi người cần phải có, vì
nó đem lại sự lợi ích rất lớn cho mình, cho người.
Người nào đứng
trước mọi người dám chấp nhận, nói rõ những việc làm sai trái của mình, đó là
những người dũng cảm, tự giác, gan dạ; đó là những người biết khắc phục sửa sai
những lỗi của mình. Những người như vậy là những người đáng khen, đáng ca ngợi,
xứng đáng làm gương hạnh tự nguyện, tự giác sửa sai những lỗi lầm của mình. Hầu
hết mọi người đều thấy cái sai của người khác chứ ít ai thấy cái sai của mình.
Và nếu biết
mình làm sai thì cũng không dám công nhận mình làm sai, thường làm sai đều tìm
mọi cách lý luận để che đậy.
Ở đây, thầy
giáo Kaplan dạy học rất đúng đắn, truyền đạt tư tưởng sử học cho các em học
sinh dễ hiểu và thích thú môn học. Trong khi các thầy cô giáo khác chưa giáo dục
truyền đạt được như vậy. Một nhân tài của sư phạm biết khéo léo sáng tạo môn học,
biết tùy thuận chấp nhận, thật đáng cho chúng ta mến phục và kính trọng.
Đây là một
hành động tùy thuận chấp nhận của thầy khiến cho mọi người đều thán phục.
Khi Ban Giám
Hiệu nhà trường sa thải, thầy vẫn ung dung chấp nhận ra đi không hề có lời chống
đối phải trái với bất cứ một người nào. Mặc dù các em học sinh và những phụ
huynh học sinh biểu tình chống đối, không chấp nhận việc Ban Giám Hiệu sa thải
thầy. Chúng ta hãy đọc kỹ lại đoạn văn dưới đây để thấy đức tùy thuận chấp nhận
qua lời nói của thầy thật tuyệt vời: “Là một người luôn lạc quan, thầy Kaplan
chấp nhận việc này một cách rất bình tĩnh. Thầy khuyên chúng tôi phải “chấp nhận
thay đổi”. Vì theo thầy, người nào không biết cách chấp nhận sẽ làm tổn thương
đến người khác cũng như đến chính mình.
Dù những lời
thầy nói là đúng, nhưng chúng tôi cũng không cam tâm ngồi nhìn thầy ra đi.
Suy cho
cùng, chính thầy đã dạy rằng, tổ tiên chúng tôi biết chiến đấu để giữ vững niềm
tin của mình. Do đó, chúng tôi đã bàn định kế hoạch biểu tình vào ngày thầy
Kaplan ra đi.
Những người
tham gia đều phải hứa giữa bí mật. Nhưng rồi tin tức cũng lộ ra, và thầy hiệu
trưởng cũng thông báo trên loa phóng thanh rằng học sinh nào tham gia vào cuộc
biểu tình sẽ bị đuổi học.
Cuối cùng
thì ngày đó cũng đến, khi chuông báo hết giờ vang lên, đám học sinh chúng tôi
khoác tay nhau bước ra cổng trường và tập hợp thành hàng ở đó, học sinh các lớp
dưới cũng tham gia. Thoáng chốc, ngôi trường gần như không còn bóng một học
sinh nào. Thầy Kaplan đã truyền cho chúng tôi lòng dũng cảm chấp nhận mọi việc
để chiến đấu cho niềm tin của mình. Bất chấp những lời đe doạ, chúng tôi đồng
thanh hô vang: “Không được để thầy Kaplan ra đi! Hãy giữ thầy ở lại”.
Các bậc phụ
huynh sau đó cũng kéo đến và thay vì la mắng con, họ đã cùng nắm tay nhau, tạo
thành một hàng rào bao xung quanh và cùng hô vang theo chúng tôi. Thầy Kaplan
xuất hiện ở cửa sổ, nước mắt tuôn trào trên gương mặt, thầy vẫy tay chào chúng
tôi và nói: “Cảm ơn các em”, rồi bước khuất vào bên trong.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét