GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 27
Có em viết:
“Em muốn đi học nhưng gia đình quá khó khăn, không biết em còn ngồi trên ghế
nhà trường năm học sau nữa hay không?”, hay: “Ba mẹ em thường cãi nhau. Em chẳng
còn tâm trí để học bài, làm bài”; “giáo viên dạy toán giảng bài mau quá, đôi
khi chúng em theo không kịp”... Và giáo viên chủ nhiệm lưu ý phụ huynh nên quan
tâm đến con em mình nhiều hơn nữa để kịp thời uốn nắn, phát hiện, nhất là các
em ở tuổi dậy thì, lứa tuổi rất dễ “nổi loạn”.
Nghe cô giáo
đọc, tôi và các phụ huynh khác có lẽ cũng tự giật mình. Bấy lâu nay cùng mang
tiếng là lo đến việc ăn, việc học của con đấy, nhưng hiếm khi để ý đến tâm tư,
nguyện vọng của con mình. Cảm ơn cô giáo nhiều lắm!” Đọc qua bài báo này, chúng
ta rút ra được một kinh nghiệm biết lắng nghe ý kiến của các em học sinh. Nhờ
đó mới biết hoàn cảnh gia đình của các em, mới biết các em học với giáo viên
nào dạy hiểu bài và với giáo viên nào dạy không hiểu bài, v.v... Hiểu như vậy để
làm gì? Hiểu như vậy để chúng ta giúp cho các em vượt khó. Hiểu như vậy để
chúng ta chia sẻ những nỗi mất mát đau thương của các em. Hiểu như vậy để chúng
ta sáng tạo phương pháp truyền đạt môn học cho các em dễ tiếp thu và thích thú
học hành.
Các em tuổi
còn trẻ thơ, chưa hiểu biết đời khổ là gì nên chỉ biết vui chơi mà thôi. Vì thế,
các em đều phải nhờ vào cha mẹ, thầy và cô giáo hướng dẫn, dạy bảo từng bước đi
vào đời.
Do đó cha mẹ,
thầy và cô giáo phải cảm thông được tâm tư, hoàn cảnh và nguyện vọng của các
em, thì mới mong đưa đường, dẫn lối các em đến nơi an toàn của cuộc sống. Nhất
là cách thức hướng dẫn các em rèn luyện nhân cách để sau này sẽ trở thành những
nhân tài của đất nước, quê hương.
Điều cần thiết
là giúp cho các em thích thú các môn học. Nhờ có thích thú các em mới nỗ lực
chăm chỉ học hành. Chúng ta ai cũng biết các em tuổi trẻ ham chơi hơn ham học.
Nhờ chúng ta biết sáng tạo các môn học trở thành những trò chơi, trò chơi mà lại
học tập, học tập mà lại trò chơi, chính chỗ đó mới giúp các em siêng năng cố gắng
học hành. Còn nếu không thích thú các em sẽ lười biếng và bỏ học.
Muốn được vậy,
cha mẹ, thầy và cô giáo cần phải biết cách sáng tạo giảng dạy bài học ứng dụng
vào đời sống thực tế, cụ thể bằng một tình thương yêu trao tặng cho con cái và
các em học sinh.
Trên đời này
chỉ có tình yêu thương mới đem lại sự bình an cho mọi người; chỉ có giáo dục
tình yêu thương thì con cái của chúng ta mới trở thành những con người tốt, những
con người sống trong thiện pháp. Và chúng ta nên nhớ những điều này. Những điều
này rất quan trọng với tương lai của con cái chúng ta.
ĐỨC THỨ
TÁM THIẾU ĐỨC SÁNG TẠO TRUYỀN ĐẠT BÀI HỌC SỐNG ĐỘNG
Trong đời
người, nếu cái gì thuộc về tinh thần cứ lập đi lập lại mãi nhiều lần thì dễ trở
thành một thói quen. Thói quen cũng có cái tốt, cái xấu, cái đúng, cái sai, cái
thiện, cái ác, cái không thiện không ác, v.v... Nhưng đã thành thói quen thì rất
khó bỏ. Nếu thói quen đó tiếp tục từ cha truyền con nối, từ đời này sang đời
khác thì nó trở thành một phong tục tập quán văn hóa ăn sâu vào lòng dân tộc.
Ví dụ: sự
cúng bái, tế lễ, cầu siêu, cầu an, đốt tiền vàng mã, xem ngày giờ tốt xấu, xin
xăm, bói quẻ, v.v.. đó là những phong tục tập quán văn hóa mê tín, lạc hậu lỗi
thời, nhưng đã thành một phong tục tập quán truyền thống, nên mọi người vẫn chấp
chặt không bao giờ bỏ được, để rồi người dân phải tốn hao tiền tỷ hàng năm.
Tuy mọi người
biết rằng những việc làm đó là mê tín lạc hậu; là hao tốn tiền của không đúng
cách, phi khoa học, không lợi ích thiết thực, nhưng muốn bỏ những phong tục ấy
thì không đủ gan dạ buông bỏ. Buông bỏ sợ tâm mình và dư luận lên án cho rằng:
“Chúng ta ngày nay theo khoa học vô thần, quên tục lệ của tổ tông ông bà, quên
cội nguồn, quên gốc gác văn hóa của dân tộc Việt Nam, nay lai căng theo kiểu
Nga, Tàu, Mỹ, Nhật, Đức, Ý, v.v...”.
Ngày xưa khi
đức Phật ra đời, Ngài tu chứng đạo thấy biết các pháp như thật nên Ngài đã
tuyên bố: “Thế giới siêu hình là thế giới của tưởng tri”. (Ba mươi ba cõi trời,
cõi ma, quỷ, linh hồn người chết là tưởng tri). Lời nói ấy còn ghi lại trong
kinh sách nguyên thủy, nhưng đến giờ này mọi người trên hành tinh vẫn tin có thế
giới siêu hình, nên sự cúng tế cầu khẩn, đốt tiền vàng mã, xin xăm, bói quẻ,
cúng sao giải hạn vẫn còn duy trì. Cái thực trạng đau lòng nhất là kinh sách
phát triển đại thừa gọi là Phật giáo.
Ngay trong
kinh sách phát triển đại thừa ấy đã xây dựng một thế giới siêu hình tâm linh vĩ
đại.
Hiện giờ
chúng ta biết rằng: “Ngay cả lời nói của đức Phật mà người ta còn không tin, huống
là lời nói của chúng ta thì còn có giá trị gì”. Khi người ta đã mù quáng, mê
tín lạc hậu thì chúng ta chỉ còn biết nhìn họ mà đáng thương và tội nghiệp, chứ
không làm sao được cả.
Thầy giáo
Kaplan biết sáng tạo môn sử học một cách linh động để học sinh dễ tiếp thu và
thích thú, nhưng không theo lối dạy từ chương từ xưa đến nay nên thầy phải chịu
Ban Giám Hiệu nhà trường sa thải. Một thói quen dạy học xưa cũ mà cứ ôm mãi
không ai dám buông bỏ, hễ thấy ai làm cái gì mới mẻ có khoa học hơn thì lại tìm
ngay mọi cách để dìm xuống. Chúng ta hãy đọc lại đoạn văn này sẽ thấy một thầy
giáo dạy giỏi, dạy cho các em học sinh dễ hiểu và thích thú với môn sử học mà bị
sa thải, thật là đáng thương thay: “Do đó, khi có tin đồn thầy bị nhà trường sa
thải đã không một ai tin. Thầy Kaplan là giáo viên giỏi nhất ở trường chúng
tôi. Tại sao người ta lại sa thải một giáo viên chỉ vì đã làm cho môn lịch sử
trở thành một môn học vô cùng sống động và dễ nhớ đối với học sinh; một giáo
viên đã làm cho học sinh ngày càng say mê học tập hơn? Tôi càng thất vọng hơn
khi biết tin đồn này là có thật. Thầy Kaplan bị sa thải do đã không chịu đi
theo lối mòn cứng nhắc. Điều quan trọng đối với hội đồng nhà trường không phải
là chất lượng giảng dạy, mà phương pháp của thầy không mang tính chính thống
nên không được chấp nhận”.
Người ta
không nhận ra phương pháp giảng dạy sáng tạo của một thầy, cô giáo có trình độ
sư phạm không theo lề lối giảng dạy cũ mà đành chấp nhận phải ra đi. Nhưng sự
ra đi ấy để lại trong lòng các em học sinh và phụ huynh một nỗi lòng thương
kính.
Bất cứ một
việc làm gì trong cuộc đời này chúng ta cần phải có sáng kiến để xây dựng cho
mình một phát triển mới mẻ để mang lại những kết quả tốt hơn và không phí nhiều
sức lực.
Làm người mỗi
ngày cần phải học để có một sự hiểu biết mới mẻ và tiến bộ hơn; để giúp mình
trong cuộc sống với tâm hồn an vui, thanh thản hơn. Chứ không nên bảo thủ cố chấp
những điều lạc hậu, mê tín, những phong tục hủ lậu thường làm hao tốn công sức
và tiền của một cách phi lý, một cách không ích lợi.
Sự tiến bộ của
con người là do những người biết tiếp thu những sáng tạo mới mẻ của khoa học
công kỹ nghệ hiện đại hóa đời sống; biết tiếp thu những nền văn hóa đạo đức
nhân bản - nhân quả trong cuộc sống hằng ngày, nên nó đem lại lợi ích thiết thực
cụ thể cho mọi người một đời sống an lành.
Đức sáng tạo
biến những môn học linh động khéo léo thiện xảo trong sự giáo dục truyền đạt tư
tưởng đạo đức nhân bản - nhân quả, tư tưởng toán học, sử học, vật lý học, v.v..
khiến học sinh thông hiểu dễ dàng và thích thú những môn học ấy. Vì những môn học
ấy sẽ đem lại lợi ích cho đời sống con người một cách thiết thực cụ thể hơn.
Cho nên đức
sáng tạo những bài học sống động rất cần thiết cho nền giáo dục của con người.
Vì thế, những nhà sư phạm nên lưu ý như lời Bác Hồ đã dạy: “Mười năm trồng cây,
trăm năm trồng người”. Đó là một điều hết sức quan trọng trong vấn đề giáo dục
con người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét