57-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 1/ 46
MÀU XANH CỦA
NGÀN CÂY NỘI CỎ LÀ SỨC SỐNG CỦA CHÚNG TA
Nhìn ngàn
cây nội cỏ có một màu xanh tươi mát dịu, đó là sức sống của ngàn cây nội cỏ khiến
cho sự sống của chúng ta, hay nói khác và rõ hơn là tâm hồn của chúng ta có một
sự cảm nhận dễ chịu, mát mẻ và êm ả (Ảnh trên Internet)
Có thương
yêu sự sống của muôn loài động vật và cỏ cây thì mới bảo vệ được sự sống của
chính mình, mới có thật sự yêu thương mình, mới đem lại sự an lành, yên vui cho
cuộc sống của mình. Mình mới thấy được đạo đức nhân bản - nhân quả là chính thiện
pháp, là chân hạnh phúc của đời người.
Vì thương
mình sao mình lại nỡ nhẫn tâm không thương loài vật khác, trong khi những loài
vật khác cũng ham sống sợ chết như mình; vì thương mình sao mình lại nhẫn tâm
chà đạp lên sự sống của người khác, vật khác bằng cách mắng mỏ chửi mắng họ,
trong khi ai cũng muốn sống an vui, thanh thản không phiền não, không đau khổ.
Vì thương mình sao mình lại nhẫn tâm gian xảo lừa đảo, cướp giựt tài sản của
người khác, trong khi ai cũng muốn giữ gìn và bảo vệ tài sản của mình. Vì
thương mình sao ta lại nhẫn tâm đốt phá rừng, giết hại sinh linh, trong khi mọi
vật đều muốn sống bên loài người. Các bạn có thấy chăng? Những cây cỏ sống
quanh bên người thì xinh tươi tốt đẹp hơn những cây cỏ sống xa người. Tình cỏ
cây đối với con người mà còn vậy, thì con người sao lại nhẫn tâm cho đành. Phải
không hỡi các bạn?
Chúng ta hãy
xem những loài vật sống quanh ta như là bạn, như là những người thân thương.
Chúng ta có thấy chăng? Một con chó, một con mèo, một con gà, con vịt, cho đến
trâu, bò, dê, ngựa, v.v… nói chung là tất cả những loài vật mà chúng ta nuôi,
dù là cọp beo, rắn độc, thú dữ, khi đã được chúng ta nuôi dưỡng thì chúng trở
thành những người bạn thân của chúng ta. Khi chúng ta đi xa về, lâu ngày vắng mặt,
gặp lại chúng ta, chúng đều vui mừng hớn hở, quây quần bên ta, như không bao giờ
muốn rời xa nhau.
Khi có những
người thân trong gia đình mất, chúng cũng buồn rầu khổ đau, bỏ ăn, bỏ uống, chúng
cũng biết thương yêu chúng ta như những người thân, như cha mẹ, như anh chị em
trong nhà. Cớ sao chúng ta lại nhẫn tâm không thương chúng như những đứa
con của chúng ta vậy. Nỡ tâm nào chúng ta bắt chúng đem ra làm thịt để ăn. Rồi
còn bảo rằng: “Nhân dưỡng vật, vật dưỡng nhân”. Thật là lời nói che đậy, đầy
lòng ác hiểm và sâu độc. Tấm lòng của những người này chai lì như cây đá. Họ
đâu còn có tình cảm, tình người, tình vật. Họ đâu còn có cảm thông gì được lòng
thương yêu của loài động vật đối với con người, với chúng ta. Có thương yêu sự
sống của vạn vật thì mới bảo vệ được sự sống của chính mình, mới có thật sự
thương mình. Tại sao vậy?
Vì có thương
yêu sự sống của muôn loài thì chúng ta mới có bảo vệ sự sống ấy. Có bảo vệ sự sống
ấy thì chính là chúng ta bảo vệ môi trường sống chung, thì cuộc sống của chúng
ta mới có sự an lành. Còn chúng ta huỷ diệt sự sống của muôn loài chính là
chúng ta huỷ diệt sự sống của mình.
Ví dụ: Vì chặt
cây, đốt rừng, phá hoại sự sống của loài thảo mộc, khiến cho đồi núi khô trọc,
màu xanh tươi đã mất. Nhìn vào cảnh ấy như nóng cháy ruột gan,
chúng ta có một cảm giác buồn thương và đau khổ. Màu xanh tươi của ngàn cây nội
cỏ đã biến mất, khiến cho thời tiết khô khan cằn cỗi lại càng khô khan, cằn cỗi
hơn. Vì thế, con người dễ sanh ra bệnh tật khó trị.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét