59-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 1/ 48
ĐÔI BẠN THÂN
Chó là
loài vật thân thiết và rất trung thành với con người, vậy mà nhiều người còn
đang tâm giết hại và ăn thịt chúng. Thật là vô tình, vô nghĩa! (Ảnh trên
Internet)
Nhìn cảnh tượng
này, thế sao chúng ta lại nỡ nhẫn tâm bắt chúng giết để ăn thịt cho đành. Thế
sao chúng ta lại nhẫn tâm đánh đập chúng rên la, kêu thét mà chẳng chút lòng
thương xót.
Gần nhà
chúng tôi có một gia đình nhà kia nuôi một con chó, vì không cho ăn, đói quá
nên chú chó vào ổ trứng gà tha đi một trứng. Chủ nhà bắt gặp liền dùng cây, gậy,
gộc đánh đến đỗi con chó chết đi sống lại, đau quá con chó đã ỉa đái tứ tung.
Nhưng chủ nhà nào có thương yêu, đánh đến đỗi con chó gẫy chân, bò lết cho đến
khi chết. Chết rồi người chủ nhà còn đem làm thịt ăn.
Một cảnh tượng
đau lòng đầy nước mắt, chỉ cần có một chút xíu lòng thương thì người ta cũng đủ
rơi nước mắt, khóc cho thân phận làm loài vật, hay chính là khóc cho thân phận
của mình. Phải không hỡi các bạn?
Trong xã hội
hằng ngày, chúng ta đã chứng kiến biết bao cảnh tượng đau lòng. Chúng ta hãy đến
lò sát sinh của Thành phố Hồ Chí Minh, họ đang giết trâu, bò, heo… Chứng kiến
cái chết và cảnh máu đổ, thịt rơi, của loài súc sanh này thật là đau thương và
thê thảm. Trước khi chết những con vật đều buồn thảm, cơ thể run rẩy. Một tiếng
kêu thét, một tiếng la to, một tiếng rống lên là chiếc xác không hồn bất động,
mặc tình cho ai mổ xẻ…
Trước cảnh
tượng này, chúng ta mới thấy con người quá tàn nhẫn và độc ác, chẳng có chút
lòng thương yêu và xót xa sự sống. Chính con người đã tự đem sự đau khổ, bịnh tật,
tai nạn và chết chóc cho mình mà không biết. Chính con người đã đem thiên tai,
hoả hoạn, lũ lụt, động đất, bão tố, chiến tranh… đến cho mình mà không hay.
Ôi! Sao người ta vô tình đến thế? Lòng thương của họ ở đâu? Họ không nhìn thấy
máu đổ, xương rơi sao? Dù là máu xương của loài vật, nhưng cũng là máu xương
như máu xương của chúng ta. Họ có nghe tiếng kêu bi thương và thảm thiết của
loài vật sắp bị giết chăng? Tiếng kêu ấy làm sao mà chúng ta nhẫn tâm giết
chúng được. Phải không hỡi các bạn?
Nhìn cảnh tượng
này, chúng ta tự hỏi: Đạo đức hiếu sinh ở đâu hỡi các bạn? Nếu chúng ta
không sống với đạo đức hiếu sinh, thì ai là người sống đạo đức hiếu sinh với
chúng ta? Tại sao con người trên hành tinh đang sống chịu nhiều thứ khổ:
thiên tai, thuỷ hoạ, chiến tranh, bịnh tật, tai nạn giao thông đang đổ trên đầu
họ. Ai làm ra thảm cảnh này, hỡi các bạn?
Chứng kiến cảnh
tượng người chủ nhà đánh đập con chó cho đến khi chết, chúng tôi không thể cầm
nước mắt được. Chúng tôi khóc không phải vì khóc cho con chó, mà khóc vì cho
người thiếu đạo đức hiếu sinh, đã gieo nhân ác, rồi đây làm sao thoát khỏi quả
khổ đau này. Nhân ác thì quả phải khổ, người tàn nhẫn không
thương loài chúng sanh, đánh đập con chó kêu la thảm thiết cho đến khi chết.
Trước khi chết, con chó còn rên rỉ vài ba tiếng rồi tắt thở, thế mà người ta
không động lòng bi ẩn, không động lòng thương xót chút nào. Rồi đây quả khổ sẽ
đến, ai gánh chịu, người chủ nhà sẽ cũng bị người khác đánh đập ư? Và sẽ cũng bị
đau khổ, đau khổ cho đến chết như con chó vậy. Ai tin lời chúng tôi nói này?
Lương tâm của các bạn, các bạn ạ! Mắt bạn thấy, tai bạn nghe, chúng không cho
phép bạn sống an vui được, mặc dù trước cái chết của con vật đó như vậy bạn rất
thản nhiên, xem như không có sự kiện gì xảy ra, nhưng rồi ngày nào đó bạn sẽ trả
quả ấy, không thể tránh khỏi.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét