67-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 1/ 56
ĐẠO ĐỨC HIẾU SINH THỂ HIỆN LÒNG THƯƠNG YÊU GIỮA NGƯỜI VÀ
TÊ GIÁC
Có lòng
thương yêu và tôn trọng sự sống, con người mới có thể sống yên vui, chan hoà giữa
muôn loài (Kết bạn với tê giác - Ảnh trên Internet)
Một con chim
được người nuôi dưỡng và dạy nói tiếng người, con chim sẽ nói được tiếng người
một cách dễ dàng, không mấy khó khăn. Có khi nào các bạn nghe con chim nói tiếng
người chưa?
Có nhiều loại
chim nói được tiếng người như: chim anh vũ, chim sáo, chim cưỡng, chim nhồng,
v.v… Đều do con người dạy và tập luyện chúng. Bởi vậy, con người cũng
như con thú vật, chỉ có sự học hỏi và tập luyện mà thành thói quen tốt hay xấu,
có đạo đức hay vô đạo đức, v.v… mà thôi. Thói quen có hai phần: phần
tốt và phần xấu. Vậy thói quen là gì? Thói quen là do một hành động gì huân tập
nhiều lần đã thấm nhuần. Nếu một người thường sống theo ác pháp thì sẽ quen đi
với những hành động ác. Bởi vì ý thức chủ động điều khiển hằng ngày theo hướng
ác, thì ngày ngày tăng thêm một chút ác, mỗi chút ác ấy gom lại thành thói quen
ác. Khi đã huân tập thành thói quen ác thì rất khó bỏ, muốn bỏ thì cũng không
phải dễ dàng. Ví dụ như từ lâu chúng ta quen ăn thịt chúng sanh, bây giờ bỏ
không ăn thịt chúng sanh nữa, thì đó là một việc làm cũng không phải dễ dàng.
Muốn bỏ một hành động nào đã thành thói quen, thì chúng ta phải có nghị lực, có
gan dạ và còn phải bền chí thì mới mong bỏ được. Một thói quen xấu mà muốn bỏ để
trở thành thói quen tốt, thì phải vất vả, gian nan mới bỏ được. Tuy biết rằng
ăn thực phẩm thực vật vẫn sống bình thường, nhưng vì thói quen, tâm chúng ta vẫn
thèm thịt cá, vẫn thích ăn nước mắm hơn là ăn nước tương.
Chúng ta vẫn
biết, mỗi con vật được đem ra giết để làm thực phẩm, đều có sự đau khổ, đều có
sự phản ứng chống lại hoặc cầu cứu, van xin để được chúng ta
tha mạng sống. Nhưng chúng ta làm ngơ như không biết, hoặc chúng ta không biết
thật sự, hoặc chúng ta thích thú khi thấy con vật bị cắt cổ nhổ lông, bị thọc
huyết, bị đập đầu, bị chích điện… Khiến cho con vật chỉ còn kêu lên một tiếng,
giẫy giụa rồi ngã xuống bất động, chết một cách thương tâm nào có ai biết! Chết
một cách đau đớn nào có ai hay! Chết một cách thê thảm, xương thịt được người
ta phân chia ra từng ký lô, rồi từng người mua mang về làm thực phẩm ăn tươi nuốt
sống một cách hả hê, thích thú…
Bởi vì thói
quen ăn thịt chúng sanh là một thói quen đã làm mất đi lòng thương yêu chân thật
của con người đối với sự sống của muôn loài. Lòng thương yêu sự sống của muôn
loài là một hành động đạo đức hiếu sinh cao thượng và cao đẹp nhất của một động
vật cao cấp như loài người. Mà chỉ có loài người mới thực hiện được đạo đức hiếu
sinh, ngoài loài người ra thì không có loài vật nào có thể sống và làm được những
hành động đạo đức cao thượng tuyệt vời này.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét