68-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 1/ 57
THỰC PHẨM CỦA
CON NGƯỜI PHẦN NHIỀU LÀ THIẾU ĐẠO ĐỨC HIẾU SINH
Nuôi thân
mạng mình bằng sự đau khổ và cái chết của loài khác, thì rồi đây tự mình phải
chuốc lấy biết bao quả báo khổ đau, bệnh tật… (Làm thịt mèo - Ảnh trên
Internet)
Tập luyện, học
hành sống có đạo đức hiếu sinh, biết thương yêu sự sống của muôn loài là tập
thành thói quen tốt, thói quen tốt đáng được ca ngợi. Còn tập luyện, học hành sống
không có đạo đức, không biết thương yêu sự sống của muôn loài thì thường giết hại,
làm đau khổ mình và chúng sanh. Ngược lại, hằng ngày nếu còn nỡ lòng nào ăn thịt
chúng, thì đó là tập thành thói quen xấu ác, thói quen xấu ác làm đau khổ mình,
đau khổ người và đau khổ muôn loài vật, thói quen ấy không được ca ngợi, không
được khen tặng, không được chấp nhận, luôn luôn bị chê bai và
khinh bỉ. Làm người phải xa lìa, viễn ly những hành động xấu ác này, những hành
động xấu ác này nó biến chúng ta trở thành ác thú hay là ác quỷ.
Vì thế,
trong sự ăn uống có sự đau khổ của loài vật, thì đó là sự ăn uống trong các
pháp ác. Sự ăn uống trong ác pháp là huân tập sự đau khổ vào thân của mình,
huân tập sự đau khổ vào thân của mình là tạo thành nghiệp ác, nghiệp ác ấy là
nguyên nhân sẽ đưa đường dẫn lối cho các bạn gặp những tai hoạ khổ đau và bịnh
tật.
Thói quen ăn
thịt chúng sanh của con người, cũng giống như thói quen ăn uống của loài vật, đều
do sự huân tập từ khi mới lọt lòng mẹ được sinh ra. Nếu được cha mẹ cho
ăn uống như thế nào lúc mới biết ăn, thì sẽ thành thói quen ăn uống như vậy.
Ví dụ: Một đứa
bé vừa sinh ra được loài khỉ vượn nuôi, thì đứa bé lớn lên ăn bằng trái cây mà
không thể ăn thịt cá được. Cũng đứa bé ấy được loài sói nuôi, thì đứa bé ấy ăn
thịt sống của con vật khác; cũng đứa bé ấy nếu được con người nuôi thì ăn thịt
nấu chín.
Cho nên, về
vấn đề ăn uống là thói quen, chứ không phải nhất định bắt buộc loài vật nào phải
ăn uống theo thực phẩm của loài vật nấy. Nếu ăn thịt chúng sanh thì thành thói
quen ăn với thịt chúng sanh. Nếu ăn với rau cải thì thành thói
quen với rau cải. Nếu ăn với trái cây thì thành thói quen ăn trái cây. Cho nên,
bản chất của loài vật và loài người do huân tập mà thành thói quen.
Vì thế người
ăn thịt, cá thì thành thói quen ăn với thịt cá, không có thịt cá thì không ăn
được, không có thịt cá thì sanh ra thèm thịt cá, cơ thể quen với thịt cá, không
có thịt cá thì sanh ra bệnh tật. Do bịnh tật mà bảo rằng thiếu chất bổ thịt cá
là không đúng, Nếu cho rằng trong thịt cá (thịt động vật) là có chất bổ đầy đủ,
cũng là không đúng. Con bò ăn cỏ cũng có chất bổ, bằng chứng trong sữa bò có rất
nhiều chất bổ. Sữa bò từ cỏ mà có. Vì con bò không có ăn thịt cá.
Do suy luận
như vậy thì chúng ta biết, đâu phải từ thịt cá mà có chất bổ. Nếu bảo rằng
không ăn thịt cá thì cơ thể dễ sanh ra bệnh tật, thì điều này cũng không đúng.
Bịnh tật là do sự vô thường của cơ thể; do ác tâm; do tâm hồn không thanh thản,
an ổn; do cơ thể làm việc quá sức; do đói khát; do giận dữ rầu lo, phiền não;
do đời sống thiếu đạo đức vệ sinh: vệ sinh về cơ thể, vệ sinh về tâm hồn, vệ
sinh về môi trường. Nhất là do thiếu lòng thương yêu sự sống của muôn loài vạn
vật.
Bịnh tật
không phải vì có thịt cá, hay không có thịt cá, mà bịnh tật là
do cơ thể có sự thay đổi sanh diệt vô thường, là do môi trường sống ô nhiễm, là
do ăn uống không điều độ, là do ít vận động hay là do vận động quá nhiều, là do
tâm hồn không được thanh thản, an lạc, v.v… như chúng tôi đã nói ở trên.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét