87-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 1/ 76
BỆNH TẬT LÀ
DO THIẾU ĐẠO ĐỨC VỆ SINH MÔI TRƯỜNG SỐNG
Nếu con người
đi tìm hạnh phúc trong đạo đức làm người, với đầy đủ lòng thương yêu sự sống của
muôn loài, thì chắc chắn sẽ không làm điều ác. Không làm điều ác, nên những
hành động ấy thải ra những từ trường thiện. Do những từ trường thiện nên thiên
tai, hoả hoạn, động đất, lũ lụt không có. Mưa thuận, gió hoà thì làm ăn dễ
dàng, cuộc sống của con người thật là bình an, yên ổn và thịnh vượng. Bởi vậy, muốn
tìm chân hạnh phúc của cuộc đời thì phải tìm ngay trong đạo đức làm người: “Đạo
đức nhân bản - nhân quả”.
Ngày xưa
trong thời phong kiến, khi có một bậc vua anh minh xuất hiện, trị vì
thiên hạ, thì đều lấy đức trị dân. Tức là nhà vua sống làm gương đức hạnh
cho toàn dân, thương dân như thương con, giáo dục nhân dân sống ăn ở có đức hạnh.
Do nhờ nhân dân sống có đạo đức, nên nước nhà thái bình, thạnh trị, thời tiết
ôn hoà, xuân, hạ, thu, đông mùa nào khí tiết rõ ràng mùa nấy, mưa thuận gió
hoà, nhân dân lạc nghiệp, cuộc sống toàn dân đầy đủ, ấm no hạnh phúc. Không có
thiên tai thuỷ hoạ, không có trộm cắp, cướp của giết người, v.v…
Bên Trung Quốc,
ngày xưa người ta thường nhắc đến thời đại vua Nghiêu và vua Thuấn, là thời đại
hoàng kim, lấy đức trị dân, nên người dân tối ngủ mà nhà không đóng cửa, có
nghĩa là không có người tham lam, trộm cắp, cướp của, giết người. Của rơi ngoài
đường không ai lượm, v.v… Thật là rất hiếm thấy cuộc sống của loài người mà có
được như vậy. Đây cũng chỉ là một sự ước mơ của con người, nhưng muốn sự ước mơ
này thành sự thật, thì con người phải vạch ra cho mình một hướng đi. Hướng đi
đó như thế nào? Hướng đi đó là nền đạo đức nhân bản làm người. Nếu con người
không tự vạch ra cho mình một nền đạo đức làm người như vậy,
thì chẳng bao giờ con người có được một cuộc sống như thời vua
Nghiêu, vua Thuấn. Vua Nghiêu, vua Thuấn đã biết vạch ra cho mình một lối đi. Lối
đi ấy là lấy đức trị dân. Vậy, lấy đức trị dân như thế nào? Có
nghĩa là xây dựng cho nhân dân một nền đạo đức. Xây dựng cho nhân dân một nền đạo
đức tức là dạy dân sống có đức hạnh.
Chúng ta nên
nhớ rằng, đạo đức Nho giáo lúc bây giờ chưa có. Đạo đức Nho giáo xuất hiện
trong thời Đông Chu Liệt Quốc, sau vua Nghiêu và vua Thuấn cách mấy trăm năm. Vậy
mà vua Nghiêu, vua Thuấn dạy dân bằng đạo đức nào? Chắc chắn thời đó có một nền
đạo đức tuyệt vời, mà con người không biên chép thành sách vở để lưu truyền lại
đời sau. Chỉ còn lưu truyền bằng miệng nên gọi là đạo đức dân gian, qua những
câu ca dao dạy đạo đức rất tuyệt hay của nước ta (Việt Nam): “Bầu ơi
thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống như chung một giàn”, hoặc “Nhiễu điều
phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”, hay “Công cha
như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, hay “Thố tử hồ bi”,
hoặc “Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”, hoặc “Lấy ân trả oán”, v.v…
Những câu ca dao này xuất hiện từ trong dân gian của dân tộc chúng ta (Việt
Nam)
Qua những
câu ca dao trên, chúng ta nhận xét đó là đạo đức làm người của
con người, nó lưu xuất từ trí tuệ và lòng thương yêu của con người trong từng
thời đại. Đạo đức dân gian chính là đạo đức nhân bản. Nhưng đạo đức dân gian
chưa được triển khai toàn triệt, cho nên nó chưa nói lên hết được những hành động
đạo đức của loài người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét