88-ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI -
TẬP 1/ 77
MÔI TRƯỜNG SỐNG
SẠCH ĐẸP THÌ NGÀN CÂY NỘI CỎ XANH TƯƠI
Yêu
thương sự sống của muôn loài tức là yêu thương sự sống của chính chúng ta (Mầm
xanh - Ảnh trên Internet)
Thời vua
Nghiêu, vua Thuấn mà nhân dân được sống đạo đức như vậy, là nhờ những bậc anh
minh hết lòng thương xót mọi loài. Nên các Ngài đã đem đạo đức làm người dạy cho nhân dân,
giúp cho nhân dân có một lối sống đạo đức, thoát ra lối sống bản chất của loài
cầm thú. Chúng ta cũng nên nhớ, thời của các vị vua này còn trong
giai đoạn thời sơ cổ và trung cổ, con người còn ăn lông ở lỗ. Thế nên các nhà sử
học cho vua Nghiêu và vua Thuấn là một câu chuyện huyền sử. Riêng chúng tôi
không đặt nặng về vấn đề chánh sử hay huyền sử, mà đặt nặng về đạo đức. Trên
chánh sử hay huyền sử mà người viết ghi chép sử: Thời vua gì… năm nào… lấy “đức” trị
dân, thì mưa thuận gió hoà, nhân dân lạc nghiệp. Lời nói này cũng đủ cho chúng
tôi xác định, con người còn nhớ và biết đến đạo đức. Nhớ, biết đến đạo đức làm
người là nhớ, biết về cội nguồn an vui và hạnh phúc của con người. Bởi con người
sinh ra dù có học hay không có học thức, nhưng đạo đức vẫn có với họ. Tại sao vậy?
Vì con người
sống là phải có những sự hoạt động, những sự hoạt động làm khổ mình khổ người
và khổ tất cả những loài vật khác là không có đạo đức. Còn những hoạt động
nào không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh là những hoạt động có đạo đức. Vì
thế những câu ca dao, tục ngữ chứng minh cho chúng ta biết đó là đạo đức dân
gian. Đạo đức của con người xuất phát từ lý trí, tình cảm của họ. Đạo đức đó
không phân biệt giai cấp giàu nghèo, sang hèn, hoặc trí thức hay vô trí thức,
hoặc vua hay dân, hoặc tôn giáo hay không tôn giáo. Đạo đức đó không bắt buộc
phục vụ giai cấp nào cả, không trọng nam khinh nữ, không mê
tín, cuồng tín một tôn giáo nào… Nó chính là đạo đức nhân bản làm người, mà
câu chuyện huyền sử các nhà vua đầu của nước Trung Hoa đã biết lấy đạo đức dân
gian đó giáo dục nhân dân, tức là lấy đức trị dân, để đem lại mưa thuận gió
hoà, an cư lạc nghiệp. Lấy đức trị dân tức là vua và nhân dân đều sống có đạo đức,
chứ không phải chỉ vua có đức biết thương dân như con mà dân thì không có đức,
nên không biết thương vua như cha. Như vậy không thể gọi là lấy đức trị dân.
Còn bây giờ,
chúng ta thì sao? Sống như thế nào? Có sống với đạo đức hay không? Điều này
chúng ta chắc chắn biết rất rõ ràng. Bởi vì hằng ngày chúng ta đã chứng kiến cảnh
sống của mọi người và báo chí đã thông tin cho chúng ta biết rất rõ: đời sống
con người hiện nay đạo đức đang trên đà xuống dốc. Cho nên, chúng ta đã sống
khác xa hẳn với những người xưa. Kiến thức của chúng ta cũng có tầm hiểu biết
hơn nhờ có sự phổ biến sâu rộng hơn. Khoa học của chúng ta cũng đã phát triển
và tiến bộ không thể ngờ được.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét