GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 41
5- Giải
trình án:
ĐỨC THỨ
NHẤT LUẬT NHÂN QUẢ NGHIỆP BÁO THÂN HÀNH, Ý HÀNH
Như chúng
tôi đã nói, luật nhân quả rất công bằng và công lý, ai làm ác tức là làm khổ
mình, khổ người và khổ các loài vật thì phải trả quả khổ đau, còn ngược lại ai
làm điều lành thì sẽ hưởng được phước báu, hoàn cảnh bản thân, gia đình đều được
yên vui và hạnh phúc.
Hai đứa con
nhỏ khóc lóc không chịu đứng vào hàng để chờ mua bưu phiếu, chúng làm cho bà mẹ
rất khổ sở giữa đám đông người. Đấy là nhân quả. Người đời thường bảo: “Con nợ,
vợ oan gia, cửa nhà tội báo”. Đúng vậy, nhân quả có vay phải có trả, nếu không
vay làm sao lại có con mà trả quả. Con cái không phải là nhân quả sao? Trên thế
gian này, trai lớn lên lấy vợ, gái lớn lên gả chồng, đó là một truyền thống từ
ngàn xưa. Người ta cứ ngỡ rằng trai gái lớn lên yêu nhau là hạnh phúc. Hạnh
phúc mà con người hằng mơ ước đó là hạnh phúc trong tưởng. Còn hạnh phúc chân
thật không phải tìm từ trai gái yêu nhau. Trai gái yêu nhau là qui luật nhân quả
sinh tồn. Vạn vật sinh ra đều theo qui luật này cả. Từ cây cỏ thảo mộc cho đến
loài người và loài thú vật đều phải theo qui luật này cả, không có một loài vật
nào ra khỏi qui luật này.
Vì thế, con
người ít ai thoát ra khỏi qui luật này, ngoại trừ những bậc chân tu giải thoát
người ta mới cắt ái, ly gia, đoạn tuyệt con đường tâm sắc dục.
Chúng ta hãy
đọc câu chuyện thương tâm, do nhân quả kiếp trước đã gây tạo nhân quả chia lìa
cha mẹ và con cái nên kiếp này lũ đã cướp đi cha mẹ của ba cháu gái, để lại một
người chị còn tuổi học trò mà phải gánh vác nuôi hai em thật là xót thương vô
cùng. Ai thấy cảnh này mà không động lòng rơi nước mắt. Phải không quý vị?
THAY BA MẸ
ĐƯA EM ĐẾN TRƯỜNG
“Sáng
ngày 05/9 ở thôn Lâm Lang, xã Châu Hóa, huyện Tuyên Hóa, tỉnh Quảng Bình, ba chị
em Ngô Thị Nhung, Ngô Thị Huyền và Ngô Thị Ngọc Trinh dắt nhau tới trường dự
khai giảng năm học mới.
Trong cơn
lũ lớn ngày 07/8 vừa qua, cả ba mẹ của ba cháu gái đã bị chết do lũ... Chị cả
Ngô Thị Nhung bây giờ trở thành ba, thành mẹ chăm lo cho hai em. “Hôm qua Trinh
cứ khóc mãi. Hắn đòi đưa đi học chứ không chịu đi một mình. Rồi còn cả Huyền nữa
thì mần răng mà đưa cả hai đứa một lúc”.
Nhung nói
trong nước mắt. Khi ba mẹ còn, ngày khai trường Nhung chỉ lo cho riêng mình.
Nay Nhung phải dậy từ 4 giờ sáng để nấu cơm cho hai em ăn. Suốt cả tuần qua, cả
ba chị em cứ xúm xít chuẩn bị sách vở, áo quần cho ngày khai giảng. Không còn
ba mẹ để nhắc nhở từng thứ, nên em soạn sách vô, chị lại lấy ra, quay lui quay
tới, chẳng biết cái nào cần cái nào chưa…”
Trông hình ảnh
này thật đáng thương cho ba chị em Nhung. Càng thương xót ba chị em Nhung chúng
ta lại nhớ câu tục ngữ: “Còn mẹ gót đỏ như son, chẳng may mẹ mất gót con dính
bùn”. Đúng vậy, cuộc đời này sao con người phải chịu nhiều đau khổ mà không còn
nước mắt để khóc nữa. Phải không quý vị? Nhìn cảnh này chúng ta xót thương vô
cùng.
Một cháu gái
tuổi còn học trò làm sao nuôi dưỡng hai em. Đêm đêm ba chị em nằm sát bên nhau
để nương tựa vào nhau mà sống. Tình thương của cha và của mẹ còn đâu nữa. Ba
cháu này còn kiếm đâu ra tình thương ấy. Ôi xót xa vô cùng! Nhớ ba mẹ, ba chị
em chỉ còn biết ôm nhau mà khóc. Trẻ con chỉ biết nương tựa vào cha mẹ, ông bà,
vào những người thân của mình.
Còn bây giờ
biết nương tựa vào ai đây? Hai em thì nương tựa vào chị, còn chị biết làm gì
đây mà nuôi các em. Càng nghĩ tâm can càng rã rời; càng suy nghĩ tâm can càng
thấy khổ đau vô cùng, vô tận. Nhìn hình ảnh ba cháu trơ trọi chúng ta không thể
cầm những giọt nước mắt, thương cho thân phận các cháu ngày mai sống sẽ ra sao!
Cháu gái tuổi còn học trò biết làm gì nuôi hai em. Cuộc đời đầy dẫy cạm bẫy, ác
pháp muôn mặt, rồi đây các cháu có thoát khỏi nanh vuốt của loài chồn cáo ác độc
chăng? Chúng đang rình rập chờ có cơ hội là đớp ngay...
Cuộc sống
con người đều do nhân quả điều hành. Cho nên, vay nhân nào thì gặt quả nấy,
nhìn hoàn cảnh của ba cháu Nhung, Huyền, Trinh thì biết ngay nhân quả đời trước
ba cháu đã gieo quả chia lìa, nên đời nay phải gặt quả lìa cha, lìa mẹ trong
lúc tuổi còn thơ ngây. Nhân quả quá khứ của các cháu như thế nào chúng ta làm
sao biết được, nhưng chắc chắn phải có nhân quả. Phải không quý vị? Đứng trước
cảnh các cháu sớm lìa cha, lìa mẹ, sống bơ vơ trên đường đời trơ trọi thì ai lại
không xót xa thương cảm.
Cho một vài
ví dụ như đời trước các cháu đã từng bắt cá cha và cá mẹ giết và ăn thịt, để lại
một đàn cá con bơ vơ thì hiện giờ các cháu cũng phải trả quả mất cha mất mẹ bơ
vơ như vậy. Cho nên, khi am tường hiểu biết luật nhân quả thì chúng ta rất sợ
hãi những hành động ác thường làm đau khổ mình, đau khổ người và đau khổ tất cả
chúng sinh. Khi những hành động ác làm đau khổ cho mình, cho mọi người và chúng
sinh thì chúng ta không thể nào tránh khỏi những hậu quả tai nạn, bệnh tật, đói
khổ, mất cha, mất mẹ, v.v.. có thể đến với chúng ta khi thời tiết nhân duyên hội
đủ. Khi thời tiết nhân duyên đã đủ thì trốn đâu cũng không khỏi.
Vì hiểu biết
luật nhân quả không tha thứ cho một ai và không ai trốn bất cứ nơi đâu mà thoát
khỏi luật nhân quả này. Cho nên, ngay từ bây giờ chúng ta phải hết sức cẩn thận
về thân hành, khẩu hành và ý hành. Đó là ba nơi xuất phát nhân và quả. Nhất là
ý hành, khi chúng ta muốn khởi một ý niệm thì ý niệm ấy phải được suy tư kỹ
càng rồi mới biến ra hành động làm hay nói.
Nhờ đó nó
thành một thói quen hay tư duy, khi muốn làm một điều gì thì tâm chúng ta nhắc
nhở phải suy nghĩ, phải tư duy kỹ lưỡng xem ý niệm ấy có làm hại ai không. Nếu
không có hại thì mới bắt đầu hành động nơi miệng, nơi thân. Và như vậy hành động
thân miệng sẽ không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sinh. Còn ngược lại
làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sinh thì nhất định chúng ta không nói,
không làm. Bởi vì nói hay làm đó là làm những hành động ác. Nói hay làm những
hành động ác là tự chúng ta đã đem sự đau khổ vào thân, tức là chúng ta đang tạo
nhân ác. Và cũng đã, đang phải trả quả báo khổ đau mà chúng ta không chạy trốn
đường trời nào thoát khỏi.
Cho nên, khi
biết luật nhân quả chúng ta rất sợ làm điều ác, vì thế chúng ta phải học pháp
NHƯ LÝ TÁC Ý để thực hiện trên pháp môn TỨ CHÁNH CẦN. Hằng ngày chúng ta ngăn
ác, diệt ác pháp và luôn luôn lúc nào cũng sinh thiện, tăng trưởng thiện pháp. Ở
đây, trong câu này có những danh từ rất khó hiểu như ác pháp nghĩa là gì? Thiện
pháp nghĩa là gì? Và nhận diện ác pháp và thiện pháp ra sao? Quý vị hãy lắng
nghe cho kỹ: Ác pháp là những hành động thân, miệng, ý làm khổ mình, khổ người
và khổ chúng sinh, còn ngược lại, những hành động nào không làm khổ mình, khổ
người và khổ chúng sinh thì đó là thiện pháp, và có một thiện pháp tuyệt vời mà
trong pháp môn TỨ CHÁNH CẦN thường nhắc nhở chúng ta nên sinh thiện pháp đó và
tăng trưởng. Vậy thiện pháp đó như thế nào? Đó là tâm vô lậu hoàn toàn; đó là
trạng thái tâm bất động trước các ác pháp và các cảm thọ; đó là tâm thanh thản,
an lạc và vô sự.
Có tu tập
như vậy, thiện pháp sinh và tăng trưởng thì chúng ta mới không bị dục vọng sai
khiến làm những điều vi phạm giới luật đức hạnh. Nhờ đó chúng ta không bị NHÂN
QUẢ NGHIỆP BÁO khổ đau chi phối; nhờ đó chúng ta mới sống được bình an, yên vui
tràn đầy hạnh phúc; nhờ đó thân tâm mới được thanh thản, an lạc và vô sự.
Cho nên
chúng ta phải nhớ LUẬT NHÂN QUẢ NGHIỆP BÁO là một đạo luật rất công bằng và
công lý. Phải thường nhắc nhở tâm sống không làm khổ mình, khổ người và khổ tất
cả chúng sinh.
ĐỨC THỨ
HAI ĐỨC HIẾU SINH NHƯỜNG CHỖ THÂN HÀNH
Nhường chỗ
ngồi cho người khác là một đức hạnh, đó là đức hiếu sinh nhường chỗ. Đức hiếu
sinh nhường chỗ ngồi cho những người già yếu, cho những phụ nữ có em bé nhỏ
trên xe buýt, trong phòng họp hay bất cứ nơi công cộng nào cũng đều phải biết
nhường nhịn chỗ ngồi cho những người bất hạnh kém may mắn, kém sức khỏe, khuyết
tật, bệnh tật, v.v...
Hành động
nhường chỗ ngồi, đó là một hành động đạo đức đẹp đẽ tuyệt vời mà mọi người
trong chúng ta ai ai cũng đều phải thực hiện hành động đạo đức này, để nói lên
một đất nước có văn minh tiến bộ, có văn hóa nhân bản. Một đất nước mà có những
người dân biết sống đạo đức nhân bản, thường sống không làm khổ mình, khổ người
và khổ tất cả chúng sinh, đó là một nền văn hóa và văn minh tiến bộ trong thời
đại khoa học kỹ nghệ hoá toàn cầu. Nếu toàn dân trong một nước mà không có những
hành động đạo đức như vậy thì không được gọi là một nước văn minh và văn hóa.
Cho nên, đức hiếu sinh nhường chỗ ngồi là đức hạnh nhân bản mà toàn dân trong
nước đó đều thực hiện được như vậy. Đó là một hành ảnh đẹp đẽ để xác định cho một
đất nước có văn minh, có văn hóa.
Nhiều khi
người ta chỉ nói hay viết chữ VĂN MINH và VĂN HÓA, mà nhìn cách mọi người dân
trong nước đối xử nhau thiếu nhường nhịn, thiếu tôn trọng thì biết ngay đất nước
đó chưa văn minh tiến bộ và văn hóa bị xuống cấp.
Trong bài học
trên đây, tác giả nhường chỗ xếp hàng trước cho người phụ nữ có hai cháu bé nhỏ
để mua bưu phiếu. Hành động nhường chỗ là một đức hạnh hiếu sinh tuyệt vời mà mọi
người trong chúng ta cần phải học, cần phải tu tập rèn luyện nhân cách này. Vì
có thương người tàn tật, người già yếu, người có con nhỏ còn bồng ẵm trên tay
mà đi xe buýt hay xếp hàng mua vé tàu, xe cộ, máy bay, v.v.. là một sự khó khăn
vô cùng, khi xe dừng hoặc xe chạy đều bị nghiêng qua, ngả lại thật là tội nghiệp.
Phải không quý vị? Đây là một câu chuyện trên chuyến xe buýt mà tác giả đã thuật
lại để làm một bài học về đạo đức hiếu sinh biết nhường chỗ cho mọi người với tựa
đề:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét