GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 42
“TÔI ĐI
XE BUÝT”.
“Hằng
ngày, tôi mất khoảng 35 phút đi xe buýt đến công sở, và cũng chừng ấy thời gian
để ngồi xe buýt đi về. Khi phải đi xe buýt nhiều như tôi, bạn mới nhận ra sự
khác biệt giữa việc tìm được một chỗ ngồi trên xe và việc phải đứng suốt chuyến
đi. Có một chỗ ngồi có nghĩa là bạn có thể tranh thủ nhắm mắt một chút hoặc đọc
báo, hay ít nhất là có thể ngả lưng trong giây lát. Ngược lại, nếu phải đứng suốt
chuyến, thì không đơn giản chân bạn sẽ mỏi nhừ, mà bạn còn liên tục bị xô qua
bên đây, đẩy qua bên kia.
Bạn phải
gồng mình để không té nhào vào người khác và phải liên tục di chuyển mỗi khi có
ai lên hoặc xuống xe. Chính những điều bất tiện đó khiến tôi bằng mọi cách phải
tìm được một chỗ ngồi tử tế trên suốt tuyến đường. Nhiều lần đi lại, tôi đã có
được kinh nghiệm rằng nếu tôi chịu khó đón xe sớm hơn một chút thì chắc chắn là
tôi luôn có chỗ ngồi.
Có một
người phụ nữ lớn tuổi, hình như lúc nào cũng đi cùng một tuyến đường với tôi.
Lúc trước, khi tôi lên xe buýt sau bà thì tôi luôn luôn phải đứng trong khi bà
có chỗ ngồi đàng hoàng.
Từ khi
tôi đón xe sớm hơn, tôi luôn có mặt trên xe buýt trước bà, và dĩ nhiên là ngồi
chễm chệ trong khi bà phải đứng. Ban đầu tôi cảm thấy hơi ray rứt, cảm thấy như
mình đang giành chỗ ngồi của bà vậy, nhưng lâu dần, tôi mặc kệ cái cảm giác đó
và cứ ngồi yên cái chỗ mình giành được.
Hôm đó,
trên đường về nhà, khi vừa bước lên xe buýt, đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn khủng
khiếp. Tôi cố gắng gượng lại, gồng mình để chịu đựng vì sợ rằng mình sẽ nôn ra
đầy xe mất. Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dìu tôi ngồi xuống ghế. Tôi
ngạc nhiên khi nhận ra rằng đó chính là người phụ nữ tôi vẫn gặp mỗi sáng đi
làm, là người mà tôi đã giành lấy chiếc ghế bằng cách đi làm sớm hơn. Bà dìu
tôi ngồi vào ghế của bà và dịu dàng đứng bên cạnh che cho tôi khỏi bị va quệt bởi
những người lên xuống xe. Đến trạm dừng, tôi bối rối cảm ơn bà và đi về nhà. Từ
ngày đó trở đi, sáng nào tôi cũng mong được gặp bà để có thể nhường ghế của
mình cho bà”.
Ngọc
Khanh
Theo “On
The Bus”
Chiếm ghế ngồi
của một người khác trên xe buýt là một hành động không tốt, được xem là thiếu đạo
đức, vì lòng ích kỷ nghĩ đến bản thân của mình mà trong bài học này tác giả đã
chân thật nói lên tâm niệm của mình đi sớm hơn để chiếm ghế ngồi của người
khác. Một hành động xem thì bình thường nhưng ý niệm trong tâm mình là một tâm
niệm ác tham lam, chỉ biết nghĩ cho mình, chẳng nghĩ đến ai cả. Một hành động
vì mình là một hành động xấu xa. Chúng ta làm người phải hiểu biết, nếu vì mình
thì phải vì người. Vì chúng ta không thể sống có một mình mà phải cùng sống có
nhiều người. Có nhiều người thì mọi người vui thì mình mới vui. Thử hỏi chỉ có
một mình mình vui, còn bao nhiêu người không vui thì mình có vui được không?
Cho nên sống trong tập thể là phải sống có tình, có nghĩa, có văn hóa đạo đức,
có pháp luật, kỷ cương, có nề nếp tôn ti trật tự, v.v...
Chúng ta là
những con người học đạo đức nhân bản thì nên cẩn thận từng tâm niệm của mình,
vì nó thường xui khiến chúng ta làm những điều ác, những điều vô đạo đức, giống
như tác giả viết bài trên đây đã làm một điều mà lương tâm tác giả hối hận, vì
chiếm chỗ ngồi trên xe buýt của người khác.
Người học đạo
đức thì luôn luôn thực hiện đức hiếu sinh nhường chỗ ngồi cho người khác, chứ
không bao giờ chiếm chỗ ngồi của người khác. Bởi mọi hành động đạo đức hiếu
sinh thì nhường chỗ ngồi cho người khác cũng là một hành động đạo đức nhân bản
rất đáng khen và tán dương hành động đẹp đẽ đó, vì nó đem lại sự yên vui cho
mình, cho người. Và như vậy, chúng ta mới thấy tâm mình hân hoan, một niềm vui
lâng lâng thanh thoát nhẹ nhàng, khi biết mình đã làm một điều lợi ích cho người
yếu đuối già cả, cho người phụ nữ có em bé nhỏ.
Ngược lại,
chúng ta chiếm chỗ ngồi của người khác là làm cho người mất chỗ ngồi, khiến họ
phải khổ sở nhọc nhằn trong khi chúng ta ngồi an ổn trên xe buýt. Sự an ổn như
vậy không hạnh phúc và an vui đâu quý vị ạ!?
ĐỨC THỨ
BA ĐỨC HIẾU SINH NHÂN QU NGHIỆP BÁO THÂN HÀNH
Thương người,
đem lại sự bình an cho người là đạo đức hiếu sinh mà mọi người cần phải học tập,
nhất là muốn sống được với đức hiếu sinh thì thường nhắc nhở tâm mình không nên
làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh. Chính nhờ sống có đạo đức được
như vậy, đó là chúng ta sống với đức hiếu sinh nhân quả nghiệp báo thiện. Người
sống với đức hiếu sinh nhân quả nghiệp báo thiện thì cuộc sống thường được bình
an, yên vui, không tai nạn, không bệnh tật, trí tuệ thông minh, v.v...
Thời đại
chúng ta là một thời đại văn minh tiến bộ về mặt khoa học kỹ thuật, nhờ đó công
kỹ nghệ sản xuất ra nhiều vật chất phục vụ đời sống con người rất đầy đủ tiện
nghi. Nhưng được mặt này, mất mặt kia, nên đời sống con người về mặt văn hóa đạo
đức đang xuống cấp trầm trọng. Trong khi xã hội đạo đức đang xuống cấp thì lại
xuất hiện những thần đồng văn hóa đạo đức để quân bình vật chất và đạo đức loài
người. Chúng ta hãy đọc những câu chuyện thần đồng đã xảy ra khắp nơi trên thế
giới. Đó là những bài học VĂN HÓA ĐẠO ĐỨC từ những trẻ em, khiến cho người lớn
chúng ta phải thấy xấu hổ và giật mình. Đây là những bài học đạo đức từ các em
thần đồng:
“BÀI HỌC
TỪ TRẺ CON”
“Chẳng biết
đùa hay thật, nhà thơ Trần Đăng Khoa kể có lần anh bị một cậu bé ở Hải Dương
giáng cho một lưỡi tầm sét. Khi nghe giới thiệu người đàn ông trung niên đứng
trước mặt là thần đồng thơ Việt dạo nào, cậu bé ấy nói luôn: “Ai chứ bác Khoa
là con biết. Bác chuyên làm thơ con cóc. Bác có bài thơ y hệt bài “Con cóc”, đó
là bài “Con bướm vàng”.
“Kia là
Con cóc, từ xa đến, nó ngồi đấy, rồi nhảy đi”.
“Đây là
con bướm vàng, nó cũng từ xa đến, rồi bay đi”.
Nghĩa chẳng
có gì khác nhau cả, chỉ khác là bác đã cho con cóc đôi cánh của con bướm và bác
cứ tưởng nó là con bướm. Thật tình nó chỉ là con cóc thôi...”. Nhà thơ Trần
Đăng Khoa rút ra bài học: “Lúc 8 tuổi như nó, tôi chỉ làm được những câu thơ ngớ
ngẩn, chứ đâu đã có được những ý kiến riêng, đặc biệt là ý kiến khác mọi người!”.
Tôi cũng
có cảm giác giống như Trần Đăng Khoa khi đọc thơ Mattie, một thần đồng nước Mỹ.
Mattie mắc bệnh hiểm nghèo, tác phẩm của cậu bé không chỉ chứng minh một nghị lực
sống phi thường mà còn khẳng định một tài năng độc đáo. Mở đầu tập “Khúc hát
trái tim”, Mattie viết: “Cuốn sách này dành tặng những ai tin rằng cần phải biết
ơn mỗi ngày qua như một món quà của cuộc sống”.
Cuộc đời
Mattie thật ngắn ngủi, đã từ giã nhân gian lúc chưa đầy 14 tuổi, nhưng cậu bé
nghĩ về mẹ: “Những khi tôi đau hoặc buồn, thì mẹ cũng rất buồn hoặc rất đau”,
và nhận ra sự cao thượng từ một chú chó nhỏ: “Hãy luôn tha thứ cho sự lãng
quên, nhưng đừng bao giờ quên tha thứ”.
Có thể thần
đồng thơ Việt - Trần Đăng Khoa hay thần đồng thơ Mỹ - Mattie là vài trường hợp
hi hữu, nhưng không thể che lấp được thực tế trẻ con đang ngày càng thông minh
hơn. Mặt khác, nếu chịu khó quan sát thì từ sự hồn nhiên và trong trẻo của trẻ
con sẽ mang lại cho chúng ta nhiều cái giật mình thú vị.
Đứa cháu
gái của tôi sống ở Hong Kong, nghỉ hè được về Việt Nam chơi. Tôi dắt cháu đi dạo
ở trung tâm Sài Gòn và mua cho mấy cái kẹo. Khi bỏ viên kẹo vào miệng rồi, cháu
cứ cầm mãi cái vỏ kẹo. Tôi giục quăng đi, cháu nhìn quanh rồi phụng phịu:
“Không thấy thùng rác nào gần đây đâu, cậu ạ!”. Cứ thế, cháu nắm chặt cái vỏ kẹo
trong tay cho đến khi tìm được thùng rác thì bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Ở nước
ta, hình như các lớp mẫu giáo cũng dạy thiếu nhi giữ gìn vệ sinh công cộng,
nhưng người lớn xả rác bừa bãi thì trẻ con làm sao noi gương? Về nhà, tôi khen
đứa cháu gái 6 tuổi ngay trước mặt đứa cháu trai 7 tuổi: “Bé là thần tượng của
cậu về ý thức bảo vệ môi trường!”.
Không ngờ,
thằng cháu không được khen nên giận, không thèm nói chuyện với tôi suốt cả buổi
chiều. Sáng hôm sau, thằng cháu vừa gặp tôi đã nhe răng cười: “Cháu không ghét
chú nữa!”. Tôi hỏi tại sao, không ganh tị nữa à? Thằng cháu lắc đầu: “Ghét chú
làm đêm qua cháu khó ngủ quá. Ghét người ta thì mình cũng mệt lắm. Từ nay cháu
không ghét ai nữa...”.
Thú thật,
tôi không thể ngờ lại nhận được hai bài học thắm thía nơi hai đứa cháu nhỏ dại.
Tuổi tác
ngày một nhiều, tôi càng thấy trẻ con là một thế giới vô cùng đáng trân trọng.
Chúng ta
thường tự hào đã làm điều này điều nọ cho thiếu nhi, nhưng ít chịu thừa nhận rằng
trẻ con cũng giúp người lớn sống tốt đẹp thêm.
Trẻ con
không mưu cầu gì, trẻ con không nhân danh ai, nên những lời con trẻ thật chân
thành.
Tôi tự nhủ
hãy học tập cái nhìn xanh tươi của trẻ con để mỗi ngày luôn mới mẻ và lương thiện!
Người lớn dạy dỗ cho trẻ con luôn trưởng thành, mà có khi người lớn cũng học được
những bài học của trẻ con!”
Lê Thiếu
Nhơn
Báo Tuổi
Trẻ
Những câu
chuyện thần đồng trên đây là những bài học đạo đức từ trẻ em đã khéo nhắc nhở mọi
người lớn hãy rèn luyện nhân cách đạo đức của mình. Trẻ em còn biết đạo đức,
còn chúng ta là người lớn thì làm sao đây? Không lẽ chúng ta là anh, chị, là cô
dì, chú bác, là ông bà, cha mẹ của các cháu mà sống không bằng đạo đức của các
cháu sao? Các cháu biết giữ gìn vệ sinh từ cái vỏ kẹo mà phải kiếm thùng rác để
bỏ vỏ kẹo vào, không chịu ném bỏ bậy bạ. Trong lúc chúng ta là cô bác, dì, cậu
mợ, anh chị của các cháu mà quăng ném rác bừa bãi, đi đâu ta cũng thấy bao bì bằng
ni lon ném bỏ khắp nơi, thậm chí ngay cả dưới chân bảng đề chữ “ẤP VĂN HÓA” mà
rác rến, bao ni lon đầy dẫy dưới chân.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét