GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 44
Trong cuộc sống
hằng ngày, chúng ta phải trao đổi cho nhau tất cả sự sống thì mới có thể sống
được. Vậy mà mọi người lại không biết cái thâm ân này, nên thường sống vì mình
mà làm khổ muôn người, muôn vật. Quý vị có biết không? Bốn thâm ân, ân nào cũng
quan trọng, nhưng ân nghĩa cuối cùng lại rất quan trọng cho đời sống của con
người hơn hết. Đó là ÂN NGHĨA CỦA SỰ SỐNG, nếu không có sự sống của mọi người
và sự sống của muôn loài vạn vật chung quanh ta thì cũng không có sự sống của
chúng ta. Cho nên muốn sống vì mình thì hãy sống vì mọi người, vì mọi loài vật.
Ai cũng biết
loài người cũng như loài vật đang sống trên hành tinh này đều có sự nương tựa
vào nhau mà sống. Vì vậy sống vì người khác là sống vì mình. Quí vị có hiểu
chăng? Câu chuyện dưới đây là câu chuyện ân nghĩa thâm sâu của một người mẹ:
“GÁNH
HÀNG RONG CỦA MẸ”.
“Mẹ kể,
nhà ngoại nghèo lắm. Con cái trong nhà cứ độ 14, 15 tuổi là phải tự kiếm sống.
Các anh, chị của mẹ người làm thợ hồ, người bán hàng ăn... Riêng mẹ, mẹ chọn
cho mình đôi quai gánh, theo người chị họ đi bán hàng rong.
Những
gánh hàng rong thời ấy thường bán thức ăn cho gia đình và những vật dụng hàng
ngày của cá nhân. Nhưng gánh hàng của mẹ chỉ bán những món ăn dành cho lứa tuổi
học trò.
Mẹ bảo,
ngày còn được đi học, mẹ từng nhìn thấy những gánh hàng rong như thế. Mẹ thích
hình ảnh lũ học trò xúm xít bên gánh hàng, tranh nhau những quả xoài, quả ổi.
Những tưởng
gánh hàng rong của mẹ sẽ chỉ còn là kỷ niệm khi mẹ lên xe hoa về nhà chồng,
nhưng thời thế đổi thay bất ngờ, kinh tế gia đình chồng suy sụp. Gánh hàng lại
theo mẹ tần tảo khắp nơi để phụ chồng, nuôi con. Tuy nhiên, giờ gánh hàng của mẹ
không còn những món ăn của tuổi học trò nữa, mà thay vào đó mẹ bán rau, bán cá,
bán thịt. Mẹ bảo bán những thứ đó lãi nhiều hơn.
Muốn có
hàng ngon, hàng rẻ, mẹ phải dậy sớm đến các chợ đầu mối mua hàng. Có hàng rồi phải
đi hàng chục cây số để bán. Thương mẹ vất vả, tôi hỏi sao lại không đi bán hàng
gần nhà, mẹ giải thích: Gần nhà có nhiều chợ, nếu muốn mua thì họ ra chợ mua, mấy
ai mua của gánh hàng rong.
Mẹ không
chỉ buôn bán giỏi mà còn nuôi dạy con rất khéo. Tôi nấu cơm sống, mẹ không chê
cười hay mắng mỏ, mà ân cần giảng giải cho tôi cách canh nước, canh lửa. Lúc tắm
em, tôi sơ ý để xà phòng rơi vào mắt em, mẹ vừa dỗ em vừa cầm tay tôi hướng dẫn
cách gội đầu cho em. Cứ như thế, tôi trở thành cô gái đảm đang bếp núc, vén
khéo việc chăm sóc các em.
Ngày đó,
con gái vùng tôi ít ai được học hành đến nơi đến chốn. Tư tưởng “con gái học lắm
thì cũng về nhà chồng, phục vụ chồng” đã khiến nhiều cô gái dở dang chuyện học
hành.
Với mẹ
thì khác, mẹ luôn quan niệm: Làm người phải có trí thức mới có cuộc sống tốt đẹp.
Gánh nặng học hành của tôi lại chất lên đôi vai gầy của mẹ. Mỗi lần ngồi vào
bàn học, tôi lại như thấy có giọt mồi hôi của mẹ lăn theo từng con chữ. Tôi tự
nhủ: Phải học thật giỏi để mẹ được vui lòng.
Một ngày,
gánh hàng rong của mẹ được cất vào góc nhà như một vật kỷ niệm. Sự trưởng thành
của tôi đã giúp mẹ được nghỉ ngơi, thanh thản bên con, bên cháu. Nhưng không vì
thế mà mẹ quên những tháng ngày cơ cực. Mẹ vẫn thường nhắc tôi về những ngày đi
bán hàng rong. Tôi hiểu, mẹ không có ý kể công hay bảo tôi phải mang ơn mẹ. Mẹ
chỉ muốn tôi hiểu:
Đừng bao
giờ quên quá khứ.
Mẹ ơi! Đứa
con được mẹ nuôi dưỡng từ những ngày đi bán hàng rong, dù có thành đạt, có giàu
sang vẫn luôn ghi nhớ trong lòng một điều: Tất cả những gì con có được ngày hôm
nay đều do sự tần tảo, chắt chiu của mẹ mà nên.
Con biết
ơn mẹ rất nhiều.
Sương Mai
Báo Phụ Nữ
Người phụ nữ
Việt Nam là người phụ nữ đảm đang trong gia đình, gánh vác mọi việc nặng nhọc,
nuôi dạy các con nên người. Thật xứng đáng là người mẹ Việt Nam. Cho nên đối với
cha mẹ là ân sâu, nghĩa nặng. Chúng ta làm người đừng bao giờ quên ân nghĩa ấy.
Bởi vậy làm
người chúng ta phải biết nhớ ân, dù một ân nghĩa rất nhỏ, nhưng mãi mãi phải
ghi khắc trong tim. Vì biết nhớ ân cũng là đạo đức nhân bản, vì sống có đạo đức
nhân bản nên chúng ta không còn mang bản chất của loài cầm thú.
Người không
biết ân nghĩa là người vong ân, người vong ân là người vô đạo đức. Trên đời này
những người vô đạo đức là những người không xứng đáng làm người, chỉ là một con
thú vật mang hình người. Chúng ta hãy coi chừng những con thú vật mang hình lớp
người, nó rất hung ác, giết hại người cướp của không gớm tay. Họ chẳng còn nhân
tính của con người, nên không còn thương xót ai cả, chỉ biết tiền tài, danh lợi,
vật chất mà thôi. Hãy tránh xa những người ấy quý vị ạ! Nếu quý vị muốn được an
thân.
ĐỨC THỨ
SÁU ĐỨC HIẾU SINH NHƯỜNG CHỖ THÂN HÀNH CÓ GIÁ TRỊ KHÔNG PHẢI NHỎ
Khi chúng ta
biết nhường chỗ cho người khác là chúng ta đã có suy tư chín chắn về người được
nhường chỗ là những người đáng thương như già yếu, bệnh tật, có con còn bé,
v.v... Đó là nhường chỗ về vật chất để làm tinh thần và cơ thể họ dễ chịu, thoải
mái hơn. Còn về nội tâm thì nhường chỗ như thế nào? Về nội tâm nhường chỗ là
làm thay đổi thói hư, tật xấu ác của người khác để họ được an ổn, yên vui.
Ví dụ: một
người hay giận dữ, chúng ta hướng dẫn anh ta một phương pháp làm cho anh ta
không còn giận dữ nữa, đó là chúng ta đã nhường chỗ không giận dữ cho anh ta,
khiến anh ta không còn giận dữ nữa.
Ở đây, cô
giáo đem tình thương làm thay đổi tâm tính những người học trò của mình. Bởi vậy
chỉ có lòng yêu thương mới làm thay đổi tâm tính con người. Lòng thương yêu ấy
rất thấm thía tình người qua bài học:
“SỰ THAY
ĐỔI TRONG TIM”.
“Steve là
một đứa bé to xác, trông nó lớn hơn nhiều so với tuổi mười hai của nó. Cả bố và
mẹ của Steve đều nghiện rượu, nên nó học hành rất bê trễ và sắp bị nhà trường
cho nghỉ học, vì kết quả quá tệ hại. Chẳng ai để ý đến việc học của Steve cho đến
ngày nó gặp được cô White.
Cô là một
cô giáo trẻ đẹp với mái tóc màu đỏ rực và gương mặt vui tươi. Steve cảm thấy
thích cô ngay trong lần gặp đầu tiên, nó không rời mắt khỏi cô giáo. Tuy vậy,
nó không gây được sự chú ý cho cô. Do không bao giờ làm bài tập về nhà, nên nó
luôn gặp rắc rối với cô. Nó rất buồn khi nghe cô trách cứ và khi bị phạt vì
không làm bài tập về nhà, nó cảm thấy vô cùng khổ sở. Tuy vậy, nó vẫn không chịu
học.
Vào giữa
học kỳ một, toàn bộ học sinh lớp bảy phải làm bài kiểm tra kỹ năng cơ bản. Steve
hối hả làm cho xong bài kiểm tra rồi chống tay mơ mộng về những điều mông lung
đang diễn ra trong tâm trí nó, trong khi thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Nó
không còn nhớ gì đến bài kiểm tra nữa, mà đang để tâm hồn phiêu du trong khu rừng
nhỏ cạnh nhà, nơi nó vẫn thường trốn chạy vào đó một mình để khỏi phải nhìn thấy
cảnh cha mẹ nó đang lả người đi trong những cơn say, mùi rượu nồng nặc bao trùm
lấy ngôi nhà. Không ai quan tâm đến nó.
Không ai
biết nó đã đi khỏi nhà, vì không ai còn đủ tỉnh táo để quan tâm. Điều lạ lùng
là Steve chưa bao giờ bỏ học một ngày nào.
Một hôm,
đang để tâm trí lang thang trong khu rừng ấy, giọng của cô White đột nhiên cất
lên phá vỡ giấc mơ ban ngày của nó: “Steve!” Nó giật mình quay sang nhìn cô.
“Chú ý vào bài học!”.
Cô đang công
bố kết quả bài kiểm tra giữa học kỳ: “Tất cả các em đều làm bài rất tốt”, cô
nói với cả lớp, “trừ một người, và cô rất buồn phải thông báo điều này,
nhưng...”, cô chần chừ, cái nhìn của cô như ghim chặt Steve trên ghế... “người
học sinh thông minh nhất khối lớp bảy đã không làm được bài thi này!”.
Cả lớp
quay sang nhìn Steve. Nó cúi mặt xuống nhìn vào mấy ngón tay. Sau đó, giữa cô
và nó đã xảy ra một cuộc chiến. Cô tìm mọi cách để thuyết phục nó làm bài, từ
nhẹ nhàng đến cương quyết, thế nhưng nó vẫn nhất định không chịu thay đổi ý định,
ngay cả khi cô buộc phải áp dụng hình thức kỷ luật.
“Tại sao
con không chịu làm bài. Con đủ thông minh để làm những bài tập này mà!”.
Mặc những
lời khuyến khích hết sức của cô, nhưng nó vẫn trơ trơ và còn lầm lì hơn nữa.
“Hãy cho
mình một cơ hội đi! Con phải gắng sức chứ, đừng bỏ cuộc con ạ!”. Vô phương, lời
của cô vẫn như gió lùa nhà trống.
“Steve! Tại
sao con lại hành động lạ lùng như thế. Con có biết là cô rất lo lắng cho con
không?”.
Lo lắng
cho nó ư? Steve chợt sững người lại.
Nó thấy một
cảm giác lạ bóp nghẹt trong tim, có người lo lắng cho nó sao? Một người hoàn hảo
như cô mà lại quan tâm lo lắng cho nó ư? Trưa hôm đó, đi học về Steve cứ trầm
ngâm suy nghĩ mãi. Nó bước vào nhà, nhìn xung quanh. Cả cha và mẹ nó đều đã ngủ
vùi trong cơn say, quần áo xốc xếch, mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy ngôi nhà.
Nó nhanh chóng thu dọn một vài thứ thường mang theo khi vào rừng như: một hộp
bơ, một ổ bánh mì, nhưng lần này nó đem thêm quyển sách giáo khoa. Nét mặt cau
lại đầy quyết tâm, nó đi thẳng vào rừng một mình, không nhìn lại bất cứ một ai.
Ngày thứ
hai đầu tuần. Nó đến trường đúng giờ và nóng lòng chờ khi cô giáo đến. Khi cô
bước vào lớp và mỉm cười, nó chưa bao giờ thấy cô đẹp đến thế. Nó chờ cho nụ cười
của cô dừng lại ở chỗ nó, nhưng cô không nhìn đến nó, cô giáo dường như đang
chuẩn bị một việc gì:
dọn bài,
kiểm bài hay giảng bài, v.v...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét