GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 45
Nhưng
ngay lập tức, cô cho cả lớp làm một bài kiểm tra dựa theo bài tập cô đã cho về
nhà tuần trước. Steve nhanh chóng làm bài mà nó là đứa đầu tiên nộp bài cho cô.
Cô White rất ngạc nhiên, cô bối rối cầm lấy bài làm của nó và nhìn lướt qua.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Steve quay trở về bàn. Nhưng ngay khi vừa
ngồi xuống, nó không thể kìm nổi tò mò nên lén nhìn lên cô giáo một lần nữa.
Nét mặt
cô White đang bất ngờ và thể hiện sự vui mừng tột độ. Cô chăm chú nhìn Steve và
nở một nụ cười. Đứa học trò thông minh nhất khối lớp bảy đã qua được bài kiểm
tra đầu tiên.
Kể từ
giây phút đó, Steve hoàn toàn đổi khác. Cuộc sống của gia đình nó vẫn vậy,
nhưng cuộc sống của nó đã thay đổi. Nó khám phá ra một điều rằng không những nó
có thể học, mà hoàn toàn có thể học giỏi và nó còn biết cách áp dụng những điều
đã học vào cuộc sống. Steve bắt đầu vươn lên, và nó cứ tiếp tục vững bước như vậy
trong suốt mấy năm học sau.
Sau khi tốt
nghiệp trung học, Steve gia nhập vào hải quân, trở thành một sĩ quan quân đội
xuất sắc. Trong thời gian đó, nó có người yêu và lập gia đình. Nó tốt nghiệp đại
học hạng xuất sắc trong thời gian phục vụ quân đội. Nó cũng đã góp phần động
viên rất nhiều người, những người mà sau này đã thừa nhận rằng nếu không có
Steve, họ khó mà còn tự tin vào chính mình.
Sau khi
xuất ngũ, Steve chọn con đường trở thành phụ tá giáo sư ở trường đại học gần
nhà.
Bạn thấy
đó, một sự thay đổi lớn lao đã diễn ra trong tim một đứa bé trai, tất cả chỉ nhờ
vào tình yêu thương chân thành của một cô giáo biết quan tâm đến học sinh. Bằng
sự tận tâm với nghề, cô White đã lập nên một chiến công kỳ vĩ.
Cô đã
nhen lên niềm tình yêu cuộc sống cho học sinh mình, cứu lấy cuộc đời người này
và chính người này lại làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người khác nữa. Tôi
biết rõ mọi chuyện, vì tôi chính là tình yêu của anh ấy.
Kỳ Thư Tổng
Hợp & Biên dịch
Đấy quý vị
thấy chưa? Chỉ có đức hiếu sinh mới làm thay đổi cuộc đời, từ chỗ khổ đau đến
chỗ bình an, yên vui. Nhường chỗ cũng từ trong lòng thương yêu lưu xuất để làm
ích lợi cho đời, đem lại niềm an vui cho đời, làm thay đổi cuộc đời. Nhưng lòng
yêu thương ấy phải từ trong trái tim, ngoài trái tim yêu thương thì tình thương
yêu ấy không thật.
Chúng ta là
con người, phải siêng năng rèn luyện lòng yêu thương để luôn luôn sẵn sàng ban
tình thương yêu ấy cho mọi người, để mọi người cùng sống trong đức hiếu sinh
thì cuộc sống mới có sự bình an, yên vui. Và như vậy là chúng tôi mãn nguyện và
hân hoan hạnh phúc lắm rồi.
ĐỨC THỨ BẢY
ĐỨC HOAN HỶ NHƯỜNG CHỖ HIẾU SINH Ý HÀNH
Lòng hoan hỷ
và sung sướng nhất của chúng ta là thấy mọi người biết thương yêu nhau, biết sống
vì nhau, biết tha thứ mỗi lỗi lầm của nhau, v.v... Đức hạnh hoan hỷ nhường chỗ
hiếu sinh rất cần thiết cho đời sống con người.
Có hoan hỷ mới
có thương yêu, mới có tha thứ.
Có tha thứ mới
có buông xả. Nhờ buông xả chúng ta mới chuyển từ người xấu để trở thành người tốt
như câu chuyện dưới đây:
“LỜI KHEN
QUÝ BÁU”.
“Tiệm
kinh doanh các sản phẩm từ sữa của cha tôi thường xuyên thuê khoảng mười lăm
người làm việc hằng ngày. Chúng tôi khử trùng và tinh lọc sữa do những nông dân
mang đến mỗi sáng, đóng chai rồi giao cho các hộ gia đình và các nhà hàng. Với
khách hàng là trẻ em, chúng tôi có kem đủ loại (gồm 27 hương vị mê ly khác
nhau) và sữa đựng trong hộp giấy nhỏ.
Khu nhà
chứa sữa của chúng tôi trước đây, nay được sửa sang thành cửa hiệu nhỏ, bên
trong đựng một bồn sô đa thật lớn. Suốt mùa hè, từng đoàn du khách xếp hàng lũ
lượt tại quầy kem tuyệt hảo do cha tôi chế biến.
Tuy là cửa
hàng nhỏ, nhưng công việc lại cực kỳ tất bật, cho nên mọi người phải liên tục
làm không hề ngơi tay. Dòng du khách cứ nườm nượp, không hề đứt đoạn. Giờ cao
điểm trong những ngày nóng nực thường kéo dài nhiều giờ liền. Bảy anh em tôi phụ
giúp cha tôi ngay từ nhỏ, do vậy, chuyện chứng kiến những người làm công mới đến
rồi bỏ đi vì không chịu nổi nhịp độ làm việc căng thẳng, đối với chúng tôi là
thường tình.
Một ngày
năm 1967, chúng tôi có người giúp việc mới, cô Debbie, đến tranh thủ làm thêm
trong kỳ nghỉ hè.
Ngày làm
việc đầu tiên, Debbie hầu như đụng việc gì cũng hỏng: tính tiền sai trong sổ,
báo lầm giá, đưa hàng không đúng cho khách và còn đánh đổ sữa vung vãi. Thấy cô
cứ liên tục mắc sai sót như vậy, chịu hết nổi, tôi bèn đến gặp cha và gay gắt:
- Cha hãy
ra ngoài kia xem có thể giải thoát cho cô ta khỏi những hành động vụng về được
không! - Trong lòng tôi mong cha sa thải cô Debbie đi cho rồi.
Vì văn
phòng của cha trông thẳng ra ngoài, nên chắc chắn ông không lạ gì những điều
tôi nói. Ông ngồi trầm tư giây lát, rồi chậm rãi đứng dậy và bước tới chỗ cô
Debbie đang đứng đằng sau quầy.
- Cô
Debbie này - cha tôi cất giọng nhẹ nhàng, khẽ đặt tay lên vai cô - tôi đã quan
sát cô làm việc và cũng đã thấy cách cô bán hàng cho bà Forbush.
Mặt cô
Debbie đỏ ửng lên, rơm rớm nước mắt, cố nhớ xem bà Forbush là ai trong số những
khách hàng bị cô đã thối nhầm tiền hay làm đổ sữa. Cha tôi tiếp:
- Tôi
chưa bao giờ thấy bà Forbush lịch sự như vậy với bất kỳ ai trong cửa hàng của
tôi.
Vậy là cô
đã biết cách làm bà ấy hài lòng. Tôi chắn chắn mai mốt mỗi lần đến mua sữa, thể
nào bà ấy cũng mong muốn được cô phục vụ.
Hãy cứ
làm tốt như thế nhé! Tấm lòng nhân ái cùng với xử sự thông minh của cha tôi đã
mang lại cho ông một sự đền đáp xứng đáng. Trong suốt mười sáu năm sau, doanh
nghiệp gia đình chúng tôi đã có một nhân viên trung thành tận tụy và một người
bạn tốt bụng”.
Hạt Giống
Tâm Hồn
(Cho lòng
dũng cảm và tình yêu cuộc sống)
Thương yêu
và tha thứ, câu chuyện trên đây quý vị có thấy chăng? Từ một nhân viên làm việc
vụng về lỗi lầm, nhưng khéo giúp đỡ an ủi bằng lời khuyên dạy nhẹ nhàng để giúp
họ trở thành người làm việc tốt. Đấy là tình thương yêu và tha thứ của người có
đạo đức, nếu người không có đạo đức thì chỉ còn có nước cho thôi việc.
Trên đời
này, mọi người rất cần tình yêu thương và tha thứ. Nhờ có tình thương yêu tha
thứ mà con người mỗi ngày giảm bớt sự khổ đau. Cuối cùng trên hành tinh này chỉ
còn là tiếng cười hoan hỷ.
ĐỨC THỨ
TÁM ĐỨC QUÊN MÌNH QUAN TÂM ĐẾN NGƯỜI KHÁC, HIẾU SINH Ý HÀNH
Quên mình
quan tâm đến người khác là một hành động đạo đức cao thượng mà người đời ai
cũng mến phục và yêu thương.
Trải qua
trong cuộc đời của chúng ta có rất nhiều gương hạnh hiếu sinh dám hy sinh mình
để cứu người khác trong nước sôi lửa bỏng.
Những người
làm được những việc vĩ đại ấy, thật là những người có tâm hồn cao thượng tuyệt
vời. Những tâm hồn cao thượng ấy lại mai danh ẩn bóng không để cho người đời biết
đến tên tuổi của mình, như câu chuyện dưới đây:
“ANH HÙNG
VÔ DANH”.
“Willy
cao hơn hai mét và nặng gần một trăm năm chục ký - một thân hình to lớn so với
lứa tuổi 16 của cậu. Đó chính là lý do vì sao bọn trẻ trong khu phố lao động của
chúng tôi rất e sợ cậu. Bọn chúng thường túm tụm lại kể cho nhau nghe rằng đã
có lần, Willy kẹp cổ một người suýt chết ngạt chỉ với đôi tay trần của mình.
“Tiếng tăm lẫy lừng” đó khiến hết thảy mọi người phải kiêng nể cậu, nhất là ở
cái khu phố đầy bạo lực này - nơi mà cả người lớn lẫn lũ trẻ con đều giải quyết
mọi việc bằng bạo lực là chính.
Willy và
tôi chơi với nhau từ thuở cả hai còn bé xíu. Ngày đó, Willy đã cao to như một
thiếu niên, còn tôi thì vừa béo vừa lùn, với mái tóc cháy nắng đỏ hoe. Lớn lên,
chúng tôi cùng làm việc ở một nhà máy nhỏ trong thị trấn. Công việc của tôi là ở
văn phòng, còn Willy thì phải ra tận bến tàu. Ngay cả những người làm việc lâu
năm nhất ở đó cũng có vẻ e sợ Willy, vì một lẽ đơn giản là cậu ấy rất khoẻ và lại
lầm lì ít nói.
Sau giờ
làm việc, Willy luôn đưa tôi về nhà an toàn và rất kín miệng về bí mật của cậu ấy.
Chỉ có một
mình tôi mới biết rằng, vào mỗi tối, thay vì lượn lờ trên các con phố và gây sự
với khách bộ hành như mọi người vẫn đồn đại, Willy lại trở về nhà, nhẹ nhàng đỡ
bà ngoại của mình ra khỏi chiếc xe lăn, giúp bà tắm rửa. Sau bữa ăn tối và xem
ti vi cùng nhau, cậu lại đặt bà lên giường và bắt đầu đọc truyện cho bà nghe đến
khi bà chìm vào giấc ngủ. Mỗi sáng, Willy đều chải tóc cho bà, giúp bà mặc những
bộ quần áo mà cậu đã mua bằng tiền công dành dụm của mình, rồi lo cho bà bữa
sáng chu đáo.
Xong đâu
đấy, cậu lại bế bà đặt vào chiếc xe lăn rồi mới chịu đi làm.
Cha mẹ
Willy đều đã mất, vì thế, bà ngoại chính là người thân duy nhất còn lại của cậu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét