GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 9
TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI/ 4
Vì thế, đức
ly tham sẽ mang lại hạnh phúc và sự bình an cho mình cho người rất là cụ thể,
biến cuộc sống của chúng ta thành cuộc sống Thiên Đàng, Cực Lạc mà con người
thường mơ ước.
6- “Trong
phiên toà hôm ấy, nhiều người con đã nghẹn ngào nhắc lại lời bố dặn trước lúc
lâm chung: “Bố chết đi, chỉ mong các con luôn thuận hoà, đừng chia lìa nhau, đừng
để gia đình lâm vào cảnh tan đàn xẻ nghé”. Đoạn này nói lên ĐỨC LY THAM ĐOÀN KẾT KHẨU HÀNH.
Đúng vậy, có
lìa được tâm tham mới có sự đoàn kết. Lời di chúc của người cha trước khi chết
đã nhắc nhở các con: “Bố chết đi, chỉ mong các con luôn thuận hoà, đừng chia
lìa nhau, đừng để gia đình lâm vào cảnh tan đàn, xẻ nghé”. Nhưng làm sao được,
khi của cải tài sản đã nắm gọn trong tay, lòng tham không dừng nghỉ tại đó thì
làm sao buông bỏ được. Buông bỏ không được, cho nên con kiện tụng cha mẹ, cha mẹ
kiện tụng lại con cái, thật là một cảnh tan nát đau lòng. Trên đời này không có
cái sống nào đau khổ bằng cái sống chia rẽ, cái sống thiếu đoàn kết.
Ở đời người
ta thích chia rẽ, nên hay nói xấu nhau, nói lời li gián, nói lời thêu dệt, chuyện
có nói không, chuyện không nói có, nhất là nói xấu, mạt sát người để chứng tỏ
mình là người thanh cao, nhưng khi nói xấu người khác thì mình còn có thanh
cao, tốt đẹp nữa không? Chúng tôi nhớ lại lúc còn bé bố chúng tôi có thuật lại
một câu chuyện rất xúc động nói về một người anh cả sống với các em bằng đức hy
sinh ly tham, nhờ đó cả gia đình đoàn tụ thương yêu và đoàn kết nhau như nước với
sữa. Cho nên đức ly tham rất tuyệt vời.
Có một gia
đình kia cha mẹ mất sớm để lại cho ba anh em một gia tài giàu có nhất vùng. Từ
khi cha mẹ chết ba anh em đều chung sống trong một gia đình thương yêu và đùm bọc
lẫn nhau. Cho đến khi người em thứ ba lấy vợ thì mới có sự phân chia tài sản
làm ba phần bằng nhau. Trong gia tài của người cha để lại cho các con có một
cây danh mộc cổ thụ hơn mấy trăm năm rất quý.
Ba anh em đồng
hẹn ngày để chặt cây ấy, rồi chia làm ba phần bằng nhau . Đến ngày hẹn cả ba
anh em đều có mặt dưới cội cây, lúc bấy giờ người anh cả ôm cây mà khóc và nói
các em:
- Nếu ba anh
em chúng ta chặt cây này xuống chia ra làm ba phần thì cây ấy chết mất, những
di tích của ông bà cha mẹ để lại cho chúng ta đâu còn nữa. Phải không các em?
Anh thà chịu nghèo đói, các em hãy chia phần ăn của anh ra làm hai cho hai em
còn anh sống sao cũng được nhưng xin các em đừng chặt cây này. Vì chặt cây này
cũng giống như ba anh em chúng ta vậy. Cho nên anh nghĩ đến đây anh thương các
em lắm!
Khi cha mẹ
chết chúng ta cùng nương tựa nhau mà sống. Đến bây giờ chúng ta chặt cây này
chia ra thì còn gì nữa các em: “Đoàn kết là sống, chia rẻ là chết, các em có hiểu
điều này không?” Khi người anh cả nói đến đây, hai người em chạy đến bên người
anh cả ôm nhau mà khóc. Đấy là hành động đạo đức ly tham đoàn kết của ba anh em
nhà này, quý vị có biết không? Còn gia đình bà Hợi thì hết cứu chửa rồi quý vị ạ!
Tan nát hết rồi ! Kiện tụng nhau như trâu trắng trâu đen, đuổi mẹ ra ở chỗ khác
thì còn gì hàn gắn được nữa. Nhưng nếu người mẹ và những anh em trong nhà này,
chỉ cần mọi người biết sống với đức ly tham thì sự kiện tụng sẽ chấm dứt và tất
cả mọi sự khổ đau không còn nữa. Sống an lạc, thanh thản và vô sự, không phải
sung sướng lắm sao? Bởi người đời vô minh cứ tưởng tiền bạc, vật chất, của cải,
tài sản, nhà cửa, đất đai, ruộng vườn v.v... là thường hằng, bất di bất dịch,
là của mình nên thường cố chấp không chịu buông xả, không chịu ly tham. Do đó mới
tạo ra biết bao nhiêu là sự khổ đau cho mình, cho những người thân của mình và
cho những người khác nữa. Phải không quý vị? Tóm lại muốn sống có đoàn kết thì
phải biết dùng đức ly tham, chỉ có đức ly tham thì mới có sự đoàn kết thật sự.
Còn tâm tham thì không bao giờ có đoàn kết. Chính lòng tham của con người mà
trên thế gian tràn đầy sự khổ đau; chính lòng tham của con người mà sự sống
không đoàn kết thiếu lòng chân thật.
Học đức ly
tham là học đoàn kết, muốn có đoàn kết thì phải có đức ly tham. Cho nên đức ly
tham rất cần thiết cho sự đoàn kết. Cuộc sống của con người rất cần có sự đoàn
kết, có đoàn kết mới có sức mạnh vĩ đại. Đoàn kết là sống chia rẽ là chết, quý
vị có biết không? Trong lớp học giới đức ly tham, chúng ta là những tu sinh và
giảng viên phải cố gắng xả ngã của mình, còn chấp ngã nên thường xảy ra có những
ý kiến này ý kiến khác, những ý kiến ấy trái ngược nhau khiến cho lớp học thiếu
đoàn kết, thiếu đức hiếu sinh. Đức hiếu sinh không có thì đức ly tham cũng
không có. Đức ly tham không có thì đức đoàn kết không có. Và như vậy lớp học đạo
đức càng trở nên thiếu đạo đức và như vậy người ở ngoài nhìn vào sẽ cười chê.
Cho nên, học đạo đức mà không sống đạo đức thì rất xấu hổ.
7- “Bà Hợi
cùng một vài người con phải ôm tập hồ sơ đi kêu cứu nhiều nơi, khiếu nại ông
Hà. Tập thể bà con khu phố ở phường Tân Thuận Tây, Quận 7 đã gởi đơn lên toà án
nhân dân quận 7 đồng kính xin toà án xét xử đem lại sự công bằng cho bà Hợi, vì
ông Hà đã lợi dụng sự dễ dãi của mẹ mình để chiếm đoạt tài sản, thế nhưng ông
Hà đã thắng kiện vì có đầy đủ giấy tờ trong tay ”. Đoạn này nói lên THIẾU ĐỨC LY THAM
THÂN HÀNH.
Ôm hồ sơ đi
thưa kiện với nhau là một điều vô minh hết sức, là một điều làm mang tai tiếng
gia đình, mẹ đi kiện thưa con. Thật là đau lòng! Nếu con mình nó tham tiền của
vật chất nhà cửa ruộng đất đai thì cứ để cho nó hưởng đi, có gì mà phải thưa kiện,
con nó ăn chứ đâu phải ai vào đó ăn sao? Còn mình hãy ôm giữ trọn đức ly tham
thì có sung sướng hơn không? Có đâu phải khổ đau, phải chịu cực nhọc đi từ chỗ
này đến chỗ khác thưa kiện, người ta còn chê cười. Phải không quý vị? Con mình
nó ăn thì cũng như mấy đứa con kia. Anh mình, hay em mình chứ có ai xa lạ đâu?
Cùng anh em trong một nhà, nó không nuôi mẹ thì các anh em khác nuôi mẹ, Bà đã
75 tuổi rồi sống còn bao lâu nữa, không phải vì của cải tài sản mà để mẹ khổ
đau như vậy sao? Thật là điên khùng! Thật là ngu si! Bà đã già rồi, còn lại những
ngày quá ít, phải sống như thế nào cho tâm hồn thanh thản, an lạc và vô sự, chứ
ôm chi của cải tài sản làm cho thêm đau khổ, cho thêm phiền lụy, chết rồi cũng
không mang theo đồng lớn đồng nhỏ nào được cả.
Chúng ta hãy
nghe Hòa Thượng Minh Châu nói: “- Người đời cứ tưởng của cải tài sản đất đai ruộng
vườn v.v… sẽ giúp nhiều cho mình trong cơn hoạn nạn, không hiểu của cải tài sản
đất đai ruộng vườn ấy rất mỏng manh tan biến vô thường, nhiều khi trở lại làm hại
người chủ. Cũng vì vậy mà ngài A Nan đã so sánh của cải tài sản như con rắn độc
hại người. Đức Phật dạy chúng ta rằng của cải tài sản đất đai ruộng vườn là các
pháp vô thường nếu ai bám theo nó sẽ phải chịu nhiều khổ đau. Chỉ có của cải
tài sản, đất đai, ruộng vườn đem bố thí, làm điều thiện, giúp người bất hạnh.
Đó là tiến dần trên con đường giải thoát tự tại, và đưa đến chứng quả Niết Bàn
an lạc”. Đúng vậy tiền bạc tài sản của cải nhà cửa đất đai vật chất nó không thể
bảo đảm cho đời sống của chúng ta được bình an mà còn tạo biết bao nhiêu sự phiền
phức đau khổ.
Cho nên,
trên đời này chỉ có sống làm những điều thiện, tích lủy những điều thiện, tức
là sống có đạo đức, biết thương mình, thương người và thương tất cả các loài
chúng sinh. Nhất là luôn luôn phải sống với đức ly tham, vì có đức ly tham thì
tâm tham, sân, si, mạn, nghi không tấn công chúng ta được . Người tu hành phải
ghi khắc nhớ những điều này.
Ở đâu có đức
ly tham, là ở đó có an vui, hạnh phúc và giải thoát. Người mẹ và các người con
không biết ly tham nên phải làm đơn đi thưa kiện từ chỗ này đến chỗ kia, phải
chịu vất vả khổ sở vô cùng. Đâu phải đi thưa kiện không tốn tiền bạc sao? Người
xưa nói: “Thất kiện như nắm xương khô, được kiện như mồ ma chết”. Cả hai bên
thưa kiện nhau không có lợi ích mà chỉ đem đến sự hao tốn và mọi khổ đau cho
hai bên mà thôi, còn cái lợi là ở người khác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét