GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 20
TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI/ 2
Căn cứ vào
qui luật nhân quả lấy thiện chuyển ác nên đạo Phật mới có chương trình giáo dục
đào tạo như vậy. Nhờ có chương trình giáo dục đào tạo nên ĐẠO ĐẾ mới được gọi
là chân lí. Do chỗ này chúng ta chịu khó suy luận thêm một chút là thấy ngay
kinh sách của Đại Thừa và kinh sách của các sư THERAVÃDA là kinh sách phát theo
kiến tưởng giải mà kết tập và biên soạn ra bằng tiếng Pali, chứ không phải
chính thức là lời Phật dạy.
Nhờ căn cứ
vào BÁT CHÁNH ĐẠO chúng ta mới biết toàn bộ những kinh sách này là những kinh
sách phát triển của những người tu chưa chứng quả A La Hán kết tập, họ chỉ dựa
vào kiến thức học hiểu của nhiều kiến thức triết học và nhiều tư tưởng giáo điều
của ngoại đạo rồi biên soạn thành kinh sách Phật giáo, nhưng kinh sách này tu
hành chẳng ai tu tập được giải thoát, làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Cho nên nó
chỉ còn có cái tên là PHẬT GIÁO, còn giáo lý và giới luật là của ngoại đạo.
Kinh sách này nó đã làm mất chương trình giáo dục đào tạo giới luật đức hạnh của
Phật giáo.
Để chứng
minh chúng tôi nói những điều này đúng hay sai thì quý vị cứ xem xét:
Từ khi kinh
sách phát triển Bắc Tông và Nam Tông ra đời cho đến nay đã có người nào tu hành
chứng quả A La Hán chưa? Có ai tu chứng đạt chân lí chưa? Có ai tu tập làm chủ
sinh, già, bệnh, chết chưa? Có ai tu tập chứng Tam Minh chưa? Và có ai triển
khai BÁT CHÁNH ĐẠO lập thành chương trình giáo dục đào tạo những bậc chứng quả
A La Hán chưa? Qua những câu hỏi trên đây sẽ khẳng định Phật giáo hiện tại dù
là Nam Tông hay Bắc Tông đều là Phật giáo Bà La Môn (Phật giáo phát triển).
5- “Hễ
trong làng có ai đau yếu anh đều tìm đến ân cần chăm sóc và lo lắng. Bất cứ ai
có việc gì nặng nhọc, anh đều tới giúp đỡ hết mình, chẳng cần biết đó là ai,
giàu hay nghèo. Cứ như thế anh luôn sống vì người khác mà chẳng hề đòi ban thưởng
hay trả công”. Câu
này dạy ĐỨC HIẾU SINH THI ÂN BẤT CẦU BÁO THÂN HÀNH.
Sau khi gây
ra tội lấy của không cho của người khác (trộm trừu), mọi người đều biết mặt,
hai anh em quá xấu hổ và hối hận, nên người anh bỏ làng đi nơi khác, còn người
em ở lại nhưng quyết tâm sửa đổi để trở thành người lương thiện, người tốt. Vì
thế người em tìm mọi cách để thể hiện những đức hạnh bố thí. Đức hạnh bố thí là
đức hạnh dùng để đối trị tâm tham lam trộm cắp cướp giựt, đức hạnh này gồm có
ba hành động bố thí:
1- Bố thí của
cải tài sản như đem cho tiền bạc, cơm gạo, thực phẩm, bánh, trái cây v.v…giúp vốn
làm ăn, cho ruộng đất cày cấy.
2- Bố thí khẩu
hành là dùng lời nói khuyên lơn, an ủi, cản ngăn không cho tranh cãi v.v…khiến
cho mọi người được an tâm không còn lo sợ, buồn phiền… 3- Bố thí thân hành là
ra công làm cái này hoặc làm cái kia để giúp đỡ những sự nặng nhọc của người
khác, như trên đã nói Người thực hiện đức ly tham là phải biết làm từ thiện tức
là biết bố thí, nhưng bố thí phải đúng chánh pháp. Muốn bố thí đúng chánh pháp
là chúng ta phải làm như thế nào? Phải hiểu ra sao để bố thí mà không bị lường
gạt , để hạt giống bố thí đem lại lợi ích cho người, cho mình, chứ không phải
đem công sức của cải tiền bạc ném bỏ vào chỗ ác pháp tức là chỗ cá nhân và tập
thể bất thiện thì còn có nghĩa lý gì là bố thí, bố thí như vậy cũng giống như
đem hạt tốt gieo trên đất khô cằn . Muốn bố thí đúng nghĩa chánh pháp của Phật
thì điều đó chúng ta cần phải học hiểu và nghe đức Phật dạy: “Muốn bố thí và
cúng dường đúng chánh pháp thì phải chọn người có đức hạnh, người tu hành giới
luật phải nghiêm túc, không hề vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào, còn ngoài ra thì
không nên bố thí cúng dường, vì bố thí cúng dường giống như đem hạt giống gieo
trồng trên đất khô cằn cỏi thì chẳng có ích lợi gì”.
Lời Phật dạy
như vậy, nhưng chúng tôi có đọc kinh Đại Thừa thấy dạy BỐ THÍ BA LA MẬT.
Có một hoàng
tử Tu Đại Noa nước Diệp Ba Phát tâm bố thí Ba La Mật có nghĩa là cho cả thân mạng,
vợ lẫn con trong khi vợ con than khóc cũng mặc kệ chỉ biết có “KHÔNG”. Không của
ba la mật là phi đạo đức nhân bản – nhân quả. Khi hoàng tử trói hai đứa con của
mình giao cho người Bà La Môn và người Bà La Môn còn dùng roi đánh đập con mình
nhừ tử mà hoàng tử vẫn trơ trơ như đá, mặc kệ hai con kêu trời than khóc:
“Thần
linh ôi! Hỡi thần linh ôi!
Hoan hỷ
mách giùm mẹ chúng tôi.
Xét dạ
con đi sầu chất chứa.
Đau lòng
mẹ ở lụy quên thôi.
Chạnh
tình nuôi dưỡng chưa thù đáp.
Đoái nghĩa
cưu mang chẳng đắp bồi.
Ở biết
bao giờ cho rảnh nghiệp?
Cuộc đời
thiết tưởng bạc hơn vôi”
Xin quý vị
hãy đọc truyện cổ Phật giáo bài “BỐ THÍ BẤT NGHỊCH Ý” trang 19 tập I sẽ thấy
kinh sách Đại Thừa dạy phương pháp tu hành phi đạo đức mà các nhà Đại Thừa gọi
là pháp BỐ THÍ BA LA MẬT BẤT Tư NGHÌ.
Khi chúng
tôi đọc bài kệ của hai đứa bé, chúng không còn trông cậy vào sự che chỡ của cha
và đang mong chờ bàn tay âu yếm của mẹ đã làm chúng ta xúc động, còn hoàng tử
tu hành thành chánh giác nên trơ trơ như đá, như cây gỗ, không còn nhân tính
con người.
Tu hành mà
trở thành cây đá thì tu hành làm gì, nếu đức Phật tu đã trở thành cây đá thì
làm gì hôm nay chúng ta có Bốn chân lí, có Tứ vô lượng tâm, có Tứ chánh cần, có
pháp Như lý tác ý, có đạo đức nhân bản - nhân quả. Cho nên chúng ta cần phải
xem xét lại kinh sách Đại Thừa và kinh sách Nam Tông tu hành chưa đến đâu mà viết
kinh sách là giết người như trường hợp hoàng tử Tu Đại Noa.
6- “Nhiều
năm trôi qua, một bữa nọ, có một vị khách bộ hành đi ngang qua ngôi làng. Trong
lúc ngồi ở trong quán nước bên đường, ông trông thấy một ông lão, trên trán có
khắc một dấu khác lạ ngồi gần đó. Bất kỳ ai trong làng đi ngang qua cũng đều dừng
lại kính cẩn chào hỏi cụ; đám trẻ con chơi xong cũng chạy đến sà vào lòng cụ. Tất
cả mọi người đều kính trọng ông lão”. Câu này dạy ĐỨC KÍNH TRỌNG HIẾU SINH THÂN HÀNH.
Sau nhiều
năm thực hiện đức bố thí người em đã chiếm trọn lòng tin yêu của mọi người, bấy
giờ họ không còn xem ông là người ăn trộm cừu nữa mà xem ông như một ông Thánh.
Bố thí là một hành động của đức ly tham, nhưng bố thí cũng chính do từ đức hiếu
sinh mới thật sự đức bố thí đúng chánh pháp. Bởi vậy có lòng thương yêu chân thật
thì mới có sự bố thí chân chánh, chứ không phải bố thí theo phong trào.
Từ một người
ăn trộm trở thành một thánh nhân chỉ có khác nhau ở hành động và tâm tính mà
thôi, chứ thánh nhân và con người chỉ là một người. Khi tham lam đi bắt trộm cừu
là người ăn trộm, nhưng từ bỏ lòng tham lam và lìa xa những hành động đi ăn trộm,
ăn cắp đổi lại hành động bố thí thương yêu mọi người là thánh nhân.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét