GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 26
TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI/ 3
5- “Thông
tin về lai lịch nạn nhân cũng nhanh chống được xác định. Ông tên Mai Văn Hóa,
SN 1965 (nguyên là một dược sĩ đã ngh ỉ việc) ngụ ấp 7 thị trấn Thạnh Phú. Buổi
chiều hôm ấy, ông Hoá trên đường đi thăm người thân về nhà thì bị bọn cướp giết”. Đoạn này dạy ĐẠO ĐỨC NHÂN QUẢ NGHIỆP
BÁO.
Nhân quả
nghiệp báo rất đáng sợ, sắp xếp giờ khắc không sai một li hào nào. Vào giờ đó
ông Hóa đi thăm người thân về, đúng lúc là Quy và Hòa ngồi chờ để cướp xe và giết
người, nếu nhân quả ông Hóa không nợ cái chết như vậy thì ông sẽ về sớm hơn hoặc
trễ hơn. Cho nên nhân quả cộng nghiệp ông Hóa không thể tránh khỏi.
Bởi vậy đức
Phật dạy chúng ta: “ngăn ác diệt ác pháp, sinh thiện tăng trưởng thiện pháp”,
nhờ thế mà nhân quả nghiệp báo không có, nên cuộc sống của chúng ta đều gặp nhiều
mai mắn. Người sống thiện không bao giờ lo lắng, sợ hãi; người sống thiện tâm hồn
luôn thanh thản, an lạc và vô sự.
Trong lớp học
đạo đức hiếu sinh, đạo đức ly tham, sao các tu sinh lại còn tranh chấp hơn thua
từng lời nói để làm gì? Để tự tạo cho mình khổ, người khác cùng khổ theo ư? Sao
lại vô minh như vậy? Trên đời các pháp đều là vô thường, có pháp nào là ta, là
của ta, là bản ngã của ta đâu, thế sao tu sinh lại hơn thua nhau từng lời nói để
rồi kẻ ở người đi. Thật là buồn phải không các tu sinh ! Cuộc đời này còn có gì
đâu, chỉ toàn là sự khổ đau. Sao chúng ta không biết thương nhau?
Học đạo đức
hiếu sinh thì phải thương nhau, phải tha thứ cho nhau, cớ sao lại tranh chấp
hơn thua từng lời nói rồi mạt sát lẫn nhau, nói xấu nhau như vậy có lợi ích gì?
Hay làm đau khổ mình, đau khổ người và đau khổ cả hai.
Các tu sinh
học đạo đức ly tham sao lại không ly để rồi phải bỏ lớp học ra đi. Ra đi quý tu
sinh sẽ còn biết tu tập cái gì đây? Quý tu sinh cứ nghĩ rằng còn có những pháp
cao siêu hơn, tu để thành Phật, để thành Tiên, tu để có thần thông biến hóa
tàng hình.
Đó là các tu
sinh sống trong ảo tưởng, trong mơ. Thật sự không còn pháp nào hơn là giới luật
đức hạnh để giúp cho loài người thoát khổ. Muốn thoát khổ đau chỉ có pháp duy
nhất này mới chuyển đổi nhân quả thiện ác, mới đem lại sự sống bình an cho loài
người mà thôi.
Nếu không có
giới luật đức hạnh nhân bản - nhân quả, không có pháp như lý tác ý thì cuộc đời
sẽ trôi lăn theo dòng nhân quả nghiệp báo thì biết chừng nào con người ra khỏi
luân hồi sinh tử; thì biết chừng nào chấm dứt và làm chủ nhân quả sinh, già, bệnh,
chết.
Các tu sinh
bỏ tu viện ra đi là đi vào bước đường cùng của cuộc đời. Rồi đây sẽ trôi lăn
trong lục đạo, khổ đau không cùng tận. Tu là tu có biết bao nhiêu người tu, từ
Đông sang Tây, từ Nam chí Bắc, nhưng có ai chuyển được nhân quả làm chủ sự sống
chết và chấm dứt tái sinh luân hồi.
Tu theo Phật
giáo là buông xả, buông xả tất cả phải trái, tốt xấu, trắng đen, danh lợi, vật
chất, tiền của, ngay cả chính bản thân còn không giữ được huống lời qua tiếng lại
mà không buông xả được hay sao? Sao không tập im lặng như Thánh? Lớp học đạo đức
này là lớp học gạn lọc những người có học đạo đức hay không học, những người có
áp dụng đạo đức hay không áp dụng, những người nào có đạo đức thì những người
đó mới được lên lớp chuyên tu tập thiền định do trực tiếp Thầy hướng dẫn. Khi
các tu sinh đến với Thầy chắc không còn bao nhiêu người. Vì các tu sinh phải trải
qua những lớp rèn luyện nhân cách đạo đức Tam Quy, Ngũ Giới, Bát Giới và Thập
Thiện. Những giới luật được huấn luyện dạy rất kỹ càng giúp cho tu sinh dùng đạo
đức làm chủ thân tâm mình.
Nhân quả
nghiệp báo thật là kinh khủng, nếu không huấn luyện đạo đức thì con người sẽ
luôn luôn chạy theo nhân quả tạo biết bao nhiêu ác pháp rồi cũng từ đó chịu biết
bao nhiêu sự khổ đau của nghiệp báo. Nếu cứ để mọi người chạy theo vòng tròn của
nhân quả nghiệp báo thì biết chừng nào ra khỏi. Nhân quả nghiệp báo là mê hồn
trận, nếu mọi người không theo con đường giới luật của Phật giáo thì không thể
nào thoát ra khỏi mê hồn trận này.
Đoạn tin tức
trên đây cho chúng ta biết nhân quả nghiệp báo là một đạo luật rất công minh, kẻ
làm ác trả quả liền như hai cháu thanh niên trên đây, còn bác Hóa thì trả nhân
quả nghiệp báo kiếp trước, từ trong kiếp quá khứ có gieo nhân ác để tạo thành một
nền tảng nghiệp báo của kiếp này mới gặp hai cháu thanh niên này. Ngay trong đời
sống hiện tại bác Hóa do không từ bỏ giết hại và ăn thịt chúng sinh, vì thế
nhân quả không chuyển đổi được nên đến giờ trả quả thì bác Hóa phải chết trong
cái chết đau thương, xác được ném xuống ruộng như cá tôm.
Chúng ta là
những đệ tử của đức Phật quyết tâm tu học theo những lời Phật dạy để chuyển đổi
nhân quả, làm chủ sự sống chết, chấm dứt tái sinh luân hồi, tức là làm chủ nhân
quả nghiệp báo. Và nhất định chúng ta sẽ làm được; và làm được trong một đời
này, không phải chờ đợi nhiều đời, nhiều kiếp sau nữa. Quyết một lòng giữ gìn đức
hạnh và giới luật tu hành đến cùng, chẳng bỏ cuộc. Phải không các tu sinh? Quý
tu sinh hãy cố gắng bền chí tu học giới luật đức hạnh cho thông suốt, cho thấm
nhuần, để biến giới luật đức hạnh là mình, mình là giới luật đức hạnh.
Học tập và
rèn luyện nhân cách về giới luật đức hạnh không phải học để hiểu suông mà học để
sống. Học để sống là phải siêng năng bền chí hằng ngày đều tác ý khi gặp phải
những đối tác làm mất sự bình tĩnh. Khi tâm mất bình tĩnh thì tất cả ác pháp sẽ
tấn công vào tâm và chừng đó đức hạnh không còn nữa, chỉ còn lại một bãi chiến
trường đau khổ.
Cho nên, dù
chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chúng ta đều phải nhắc tâm: “Tất cả mọi việc xảy ra
trên thế gian này đều là do nhân quả mà nhân quả thì luôn luôn biến đổi, vì vậy
mọi vật đều biến đổi thì có vật nào là của ta, thì có việc gì là phải là trái;
thì có việc gì là đúng là sai, tất cả là trò diễn kịch của nhân quả theo nghiệp
mà tác động tạo ra biết bao nhiêu sự khổ đau cho mình cho người. Vậy chúng ta
chỉ còn biết thương yêu chứ không nên ghét ai cả. Vì thế đức Phật dạy: “Thấy lỗi
mình đừng thấy lỗi người” Cho nên mỗi khi có điều gì xảy ra chúng ta nên thấy lỗi
mình, đó là câu tác ý hay nhất.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét