GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 29
TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI/ 1
1- “Cách
đây 25 năm, Nguyễn Văn B và cô thôn nữ Trần thị H cưới nhau và sinh được hai
người con là Nguyễn Văn T và Nguyễn Thị N hạnh phúc gia đình họ đang ấm êm thì
chị H qua đời (năm 1993)”. Câu này dạy HẠNH VÔ THƯỜNG THEO QUI LUẬT NHÂN QUẢ.
Điều mà người
ta gọi là hạnh phúc gia đình, thì ở đây chúng ta thấy vợ chồng anh B có hạnh
phúc không? Lập gia đình suốt 25 năm, sinh ra hai đứa con : Một trai, một gái,
nhưng rồi vợ chết, anh không nuôi con mà đem con gửi cho bên ngoại nuôi, rồi bỏ
đi biền biệt 20 năm.
Hạnh phúc của
thế gian thật là đau khổ, khi chồng hoặc vợ chết còn lại một mình với bao kỷ niệm
vui buồn cay đắng và còn một gánh nặng trên vai là phải nuôi con đó là bổn phận,
trọng trách gánh vác gia đình và như vậy là hạnh phúc sao? Trong bài này chúng
ta thấy anh B sống chỉ toàn là một cuộc sống đau khổ, vợ chết bỏ con cho người
khác nuôi và như vậy là một người cha thiếu đạo đức , đành bỏ con mình giao cho
người khác nuôi, trong khi chúng nó được sinh ra bằng máu thịt của mình, bằng
tình yêu thương của mình, thế mà anh B nỡ tâm bỏ chúng cho người khác nuôi thật
là đáng trách.
Thật đáng
thương cho hai trẻ mất mẹ lại mất cha, cuộc đời của chúng làm sao biết được
tình yêu thương âu yếm của mẹ lẫn cha như thế nào? Riêng chúng ta đến tuổi này
(50, 60 tuổi) mà có người cha mẹ vẫn còn sống. Cha mẹ còn sống tại tiền là một
điều phước báu vô cùng, chúng ta là những đứa con có hạnh phúc rất lớn, sống
trong tình yêu thương của cha mẹ. Vì vậy chúng ta hãy làm sao cho cha mẹ được
vui lòng. Muốn cha mẹ được vui lòng chúng ta hãy tu hành sống đúng đức hạnh và
giới luật của Phật giáo để ước nguyện và dạy lại cho cha mẹ những điều mình đã
học và tu tập, nhờ đó mới đem lại cho cha mẹ một hướng đi đúng đắn, để cha mẹ tự
làm chủ sự sống chết và chấm dứt tái sinh luân hồi. Ấy là làm vui lòng cha mẹ.
Cho nên cuộc
đời sinh ra là một chuỗi thời gian đau khổ, người ta lầm tưởng có vợ có con, có
gia đình là hạnh phúc. Sự thật không có gia đình nào có hạnh phúc chân thật họ
chỉ nương tựa vào nhau để mà sống, chịu đựng vì con cái, vì danh dự sợ người ta
cười chê v.v...
Tóm lại những
điều người ta cho là hạnh phúc, đó là những điều mà người ta đang chạy theo dục,
tìm cầu dục. Dục ví như cục xương, bỏ thì tiếc nhưng ôm nhai hoài chẳng có lợi
ích gì. Càng nhai, càng lúc lại càng khổ đau hơn.
2- “Ông B
dắt hai con về gởi bên ngoại để các dì nuôi dưỡng rồi bỏ đi biền biệt.” Câu này dạy THIẾU ĐẠO ĐỨC HIẾU
SINH TRÁCH NHIỆM BỔN PHẬN.
Trong xã hội
loài người có biết bao trẻ mồ côi, khi cha mẹ sinh ra sợ tai tiếng xấu xa,
trong khi mình đã làm những điều xấu xa mà còn tránh xấu xa là tránh cái gì? Nỡ
lòng nào đem ném bỏ con mình như ném bỏ một món đồ phế thải trong thùng rác. Có
một em bé cũng được mẹ ném bỏ trong thùng rác, đàn chó đã gặm nát đôi chân của
em, mai nhờ có người phát giác kịp thời đem em bé vào bệnh viện cứu chữa thật
là đáng thương!
Làm cha mẹ sống
không thương con cái của mình thì còn ai thương con cái của mình bằng cha mẹ.
Thời đại của chúng ta là một thời đại đạo đức đang xuống cấp, tình thương yêu
đã mất. Tình thương yêu đã mất thì con người còn thua xa loài thú vật. Có đúng
như vậy không quý vị? Ngay chính con họ sinh ra mà họ còn bỏ được huống là những
người khác thì làm sao họ thương yêu ai. Họ thương chỉ là đầu môi chót lưỡi mà
thôi.
Những trẻ mồ
côi sống bằng tình thương của những nhà từ thiện, của những người xa lạ. Có những
nơi nuôi trẻ mồ côi người đứng ra tổ chức nuôi trẻ là những người cùng có những
hoàn cảnh sống mồ côi, nhờ đó họ cảm thông nhau nên rất thương trẻ mồ côi như
chính bản thân họ.
Hỡi các bậc
làm cha mẹ ! Phải lấy đạo đức hiếu sinh trách nhiệm bổn phận làm người, làm đầu
cuộc sống. Làm cha mẹ không được quyền bỏ con cái của mình cho người khác nuôi.
Trên cuộc đời này đau thương nhiều lắm, đừng gây thêm những đau thương nữa. Hỡi
các bà mẹ trẻ! Đừng nạo thai, móc bỏ thai nhi tội lắm! Các thai nhi có tội tình
gì mà phải chịu chết một cách oan uổng từ trong trứng nước. Một em bé ra đời,
nó có quyền sống như mọi người, không ai có quyền ném bỏ các em, hãy yêu thương
che chỡ và đùm bọc các em, hãy nuôi dưỡng các em như chính nuôi dưỡng thân
mình.
Ai gây ra tội
lỗi, chứ các em có làm tội lỗi gì đâu? Mà xã hội xua đuổi các em? Các em có biết
gì đâu? Có làm nên tội gì đâu trong hiện kiếp này? Hỡi các bà mẹ trẻ! Sao lại nỡ
tâm đem ném bỏ các em bên bờ ao, bờ sông, dòng suối hoặc trong thùng rác, tiếng
kêu khóc của các em thật là thảm thiết. Danh dự mà chi, quyền lợi để làm gì
đây? Hỡi các bà mẹ trẻ! Khi sinh con ra không có danh dự nào bằng danh dự đạo đức
hiếu sinh trách nhiện và bổn phận làm mẹ là phải yêu thương nuôi dưỡng các em,
không có ai có quyền ném bỏ các em. Phải không quý vị?
3- “Đầu
tháng 8 – 2005 Ông B quay về quê và tạm trú tại nhà anh ruột duy nhất là Nguyễn
Văn M. Nguyễn Văn M cũng có vợ và một con trai. Nhưng với bản tính hung bạo,
thường “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” nên bà S (vợ ông M) cùng đứa con trai đã
ra ở riêng”. Câu này
dạy VÔ ĐẠO ĐỨC HIẾU SINH THÂN, KHẨU, Ý HÀNH.
Người hung dữ
là người sống vô đạo đức hiếu sinh, họ chẳng biết thương ai. Chính ngay bản
thân của họ, họ còn không thương . Người hung dữ là người luôn làm khổ thân họ
nhiều nhất, nhưng họ làm khổ họ là họ đã làm khổ mọi người. Họ là người vô
minh, là người ngu si không trí tuệ chỉ biết hung dữ do lòng tham lam điều khiển,
cho nên họ mất hết tính người, họ là một tên nô lệ luôn luôn làm theo nghiệp lực
của nhân quả ác, nên tạo ra vô vàn sự đau khổ, cho mình, cho người.
Như ông M giết
người em ruột thịt của mình để giành đất hương quả, khiến cho hai đứa trẻ mồ côi
mẹ, bây giờ lại mồ côi cha, thật là tội nghiệp vô cùng. Cha mẹ không còn nương
tựa với dì biết có bằng tình thương yêu của mẹ không? Ai có mồ côi cha lẫn mẹ mới
thấy sự đau khổ này; mới cảm thông với các em mồ côi cha lẫn mẹ; mới thấy tình
yêu th ương của cha mẹ là quan trọng nhất Ông M hung dữ, ngay cả vợ con ông còn
không ở với ông được thì còn ai sống với ông n ổi. Cho nên ông B về ở chung với
ông anh hung dữ mà không cảnh giác, cho nên ông B phải chịu chết một cách oan uổng
và đau thương.
Trong đời sống
hằng ngày, nếu chúng ta sống gần với những người hung dữ thì nay không có chuyện
này thì mai sẽ xảy ra chuyện khác, mà có chuyện xảy ra là có sự đau khổ, vì vậy
chúng ta nên tránh xa họ. Tránh xa họ là để họ không làm khổ chúng ta, nhờ đó
chúng ta không trở thành đối tượng của họ, vì thế cuộc sống mới được an vui.
Xưa bà Mạnh
mẫu vì muốn giáo dục con mình để trở thành người lương thiện, người có đạo đức,
nên nhiều lần bà thay đổi chỗ ở, nhờ đó đất nước Trung Hoa mới có ngài Mạnh Tử,
một người Hiền mà đất nước này thường nhắc đến như một bậc Thánh.
Tránh xa người
hung dữ là một điều phòng ngừa tốt cho cuộc sống được bình an; Tránh xa người
hung dữ là để gạn lọc tâm tư của mình cho thật sạch tâm tham, sân, si, mạn,
nghi. Người trí tuệ bao giờ cũng thấy điều này, vì thế, tránh xa người hung dữ
là thượng sách.
4- “Chỉ
còn ông M sống một mình trong ngôi nhà của cha mẹ để lại, hàng ngày kiếm sống bằng
nghề chài lưới trên sông”. Câu này dạy NGHỀ NGHIỆP THIẾU ĐẠO ĐỨC HIẾU SINH THÂN HÀNH.
Ông M tính
tình đã hung dữ lại thêm làm nghề chài lưới cá tôm trên sông, đó là làm một nghề
ác giết hại chúng sinh. Làm nghề như vậy làm sao không làm khổ mình, khổ người
và khổ tất cả chúng sinh. Vì thế ông trở thành người hung ác bậc nhất là đúng.
Khi cầm rựa chém người em ruột của mình cho đến chết mà không chút lòng thương
xót thì thật là một con người mất nhân tính.
Đối với
chúng ta là những người tu theo Phật giáo lấy đức hiếu sinh làm sự sống cho
mình. Vì thế gặp ai hung dữ thì nên tránh xa. Tránh xa chính vì biết mình chưa đủ
năng lực thiện pháp để chuyển hóa hay nhiếp phục ác pháp nơi những người đó;
tránh xa không phải chúng ta hèn nhát sợ hãi không dám đương đầu với họ; tránh
xa là điều cần thiết tốt nhất. Vì chúng ta là những người sống ngăn ác, diệt ác
pháp trong tâm, chứ không phải ngăn ác diệt ác pháp bên ngoài, nên cần tránh xa
là điều tốt nhất trên bước đường tu hành theo Phật giáo. Nhất là chúng ta đang
thực hiện đức hiếu sinh. Chúng ta biết rằng: Chúng ta tránh xa họ là gì chúng
ta không đủ sức cảm hóa được họ được, nhưng lòng chúng ta luôn luôn thương yêu
họ chứ không phải thấy họ hung dữ, ác hại; tránh xa họ không phải là vì ghét họ.
Người đệ tử Phật chỉ biết có thương yêu, chớ không có quyền ghét ai hết. Người
đệ tử Phật nói ghét người khác là không phải người đệ tử của Phật. Chúng ta
tránh xa họ vì chúng ta không cảm hóa chuyển đổi họ thành người lương thiện.
Không cảm hoá được họ thì nên tránh xa như đức Phật đã dạy:
“Những gì cần
phải tránh xa thì nên tránh xa”.
Tránh xa người
hung dữ cũng là một pháp môn tu tập trong Phật giáo, chứ không phải tránh xa là
trốn tránh như trốn tù tội, như hèn nhát sợ hãi.
Tránh xa có
nghĩa đối với những người này không nên qua lại chơi thân với họ, giao tiếp,
nhưng khi giao tiếp thì phải luôn luôn dè dặt cẩn thận từng lời nói, từng hành
động đừng để va chạm đến họ, đừng xem thường họ, đừng khi chê họ, nhưng đừng
thân thích với họ như trên đã nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét