GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI ĐẠO ĐỨC LY THAM - TẬP 1/ 48
TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI/ 2
Kinh sách Đại
thừa và kinh sách Nam Tông THERAVÀDA giàu tưởng tượng lừa đảo, dối gạt người. Họ
nghĩ rằng đức Phật đã vào Niết Bàn cách đây 2550 thì đâu còn ai biết hình dạng
đức Phật ra sao, cho nên mặc sức khéo tô vẽ một đức Phật kỳ quái, nhưng các
Ngài không ngờ những hình ảnh đức Phật vẫn còn lưu lại trong không gian.
Cho nên người
tu tập có tam minh đều thấy hình ảnh chân thật của đức Phật rõ ràng là một con
người bình thường như bao con người khác trên hành tinh này vậy. Chứ không như
trong kinh sách của tỳ khưu Hộ Pháp biên soạn: Nền Tảng Phật Giáo tập I TAM BẢO,
Nền Tảng Phật Giáo tập II QUY Y TAM BẢO, Nền Tảng Phật Giáo tập III HÀNH GIỚI.
Những sách này đều dựa theo kinh sách tưởng giải của các sư Nam Tông viết ra tiếng
Pali rồi Ngài chuyển dịch Việt ngữ và sao lại, kinh này cũng giống như kinh
sách Đại Thừa giàu tưởng tượng, chứ không giống tạng kinh Nguyên Thủy Pali do
HT Minh Châu dịch. Đọc bộ sách TAM QUY của trưởng lão Hộ Pháp, chúng tôi xác định
Ngài chỉ là một học giả. Cho nên các vị tu hành chưa tu đến đâu thì nên dịch ra
Việt ngữ như HT Minh Châu (Song ngữ), chứ đừng viết, đừng dựa vào kinh sách của
những tu sĩ Miến Điện, Thái Lan, họ tu hành cũng chưa chứng quả A La Hán. Họ đã
theo tưởng giải tu hành sai của mình mà viết sách dạy người tu thì lại càng sai
hơn nữa.
Cho nên Phật
giáo tuy Nam Tông Nguyên Thủy hiện giờ chưa có một nhà sư nào tu chứng quả A La
Hán cả. Kinh sách do các sư Nam Tông viết ra nói về đức Phật là nói sai. Nói
sai hình dáng Phật, nói sai lời dạy của Phật. Nói sai tức là phỉ báng Phật, quý
vị có biết không? Ba tập sách chúng tôi vừa kể tên ở trên toàn là viết chuyện
huyền thoại mơ hồ, không có bài kinh nào nói đúng sự thật. Kinh sách Phật ra đời
là để dạy người thế gian trên hành tinh này, chứ đâu có dạy những người trong
thế giới ảo tưởng. Tu hành chưa đến đâu mà viết kinh là làm sai lời Phật dạy là
tội rất lớn: tội với Phật giáo, tội với những thế hệ mai sau. Xin các nhà học
giả lưu ý.
Kinh Phật là
nền đạo đức nhân bản – nhân quả của loài người xin quý vị đừng vì danh mà viết
sai trở thành giết Phật giáo, làm cho nhân loại mất nền đạo đức thì rất tội
nghiệp. Vì lợi ích cho loài người các nhà học giả Phật giáo dừng lại, đừng viết
nữa, kinh sách của các Ngài viết nói chuyện trên mây, trên trời, nói không đúng
sự thật. Đừng lấy sự học mà viết kinh sách, chỉ khi nào tu chứng rồi hãy viết.
Các Ngài có
thấy chăng? Đừng tham danh mà viết sách, vì tham danh viết sách là nói sai lời
Phật dạy, nói sai lời Phật là quý vị đã phỉ báng Phật giáo, kinh sách quý vị viết
không dạy đạo đức giới luật mà dạy tu tập ức chế tâm quý vị có biết không? Kinh
sách TAM QUY mà viết như trưởng lão Hộ Pháp thì ngưòi ta đâu biết đường nào mà
tu tập. Viết như vậy người sẽ hiểu ông Phật là con người ở thế giới siêu hình
nào, chứ không phải ông Phật ở nước Ấn Độ. Các Ngài quên rằng: Các Ngài viết
kinh sách như vậy là để cầu danh, toàn là lý thuyết suông, Hơn 1.000 trang giấy
không tìm ra pháp để thực hành cụ thể chỉ nói chung chung trong khi Ngài giới
thiệu tên sách NỀN TẢNG PHẬT GIÁO. Nền tảng Phật giáo mà không có pháp hành cụ
thể thì nền tảng chỗ nào? Các Ngài có tu tập được những gì mà dám nói đến nền tảng
của Phật giáo . Nếu các Ngài muốn biết GIỚI ĐỨC TAM QUY thì hãy tìm đọc nghiên
cứu GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH GIỚI ĐỨC QUY Y PHẬT tập I, II, GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH
GIỚI ĐỨC QUY Y PHÁP tập I, II, GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH GIỚI ĐỨC QUY Y PHÁP tập I,
II thì sẽ rõ Tu hành chưa đến đâu mà viết sách để lại cho đời sau là một bằng
chứng cho người sau biết kinh sách của các Ngài không phải là của Phật thuyết,
vì các Ngài không lừa dối ai được đâu. Tu chưa chứng mà thuyết giảng viết kinh
sách là nói dối, các Ngài có biết không? Quý vị muốn thuyết giảng và viết kinh
sách thì ít ra quý vị cũng phải tu tập làm chủ sinh, già, bệnh, chết, chấm dứt
luân hồi. chứng quả A La Hán, thân tâm vô lậu hoàn toàn.
Nếu khoa học
tiến bộ xa hơn một chút nữa thì con người có những máy chụp ảnh rất tinh vi hơn
chụp lại được những hình ảnh do từ trường còn lưu lại trong không gian thì chừng
đó kinh sách của các Ngài sẽ mất giá trị, cũng giống như Thánh kinh nói quả đất
vuông nhưng hiện giờ sự thật quả đất tròn thì còn ai tin vào thánh kinh nữa
không? Còn kinh sách Đại Thừa và kinh Nam Tông Theravàda nói cảnh giới huyền thoại
của quá khứ, Bằng chứng khoa học lịch sử không có chứng nghiệm những lời các
Ngài nói trong kinh, tức là các Ngài nói dối. Các Ngài tu chưa chứng, chỉ có học
thức rồi dựa dẩm từ người trước kế người sau mà viết truyền nối nhau, làm sai lệch
ý nghĩa của Phật giáo, khiến cho người đời mất lối, nên các Ngài nói sao cứ tin
vậy. Tin một cách sai lầm và mù quáng. Thật là tội nghiệp, tốn công tốn sức phí
cả một đời để rồi được những gì.
Tội ấy về
ai? Các Ngài có biết không? Đức Phật cũng chỉ là một con người bình thường,
sinh ra cũng từ cha mẹ, lớn lên cũng nhờ sự bồng ẩm chăm sóc cho bú, cho ăn của
mọi người. Khi trưởng thành cũng có vợ, có con như một người bình thường chứ
đâu có gì đặc biệt. Sáu năm khổ hạnh tu tập dỡ chết dỡ sống mới chứng đạo, chứ
đâu phải chứng đạo có sẵn hay từ trên trời rơi xuống. Chứng đạo đều do công sức
của đức Phật tu tập chứ không phải có sẵn như các Ngài đã viết trong kinh.
Ông Trần Văn
Thình chỉ là một đứa trẻ bình thường như bao nhiêu đứa trẻ Việt Nam khác, nhưng
làm nên sự nghiệp vẻ vang ở nước ngoài bằng sức lực của mình, nhưng ông là người
Việt Nam nên việc làm của ông là làm danh dự cho đất nước Việt Nam.
Chúng ta là
người Việt Nam không làm xấu xa một điều gì, cũng là giữ gìn danh dự cho đất nước.
Phải không quý vị?
6- “Nhưng
một sự cố đã biến đổi tôi hoàn toàn. Đó là năm tôi được 8 tuổi. tôi về quê nội ở
Sa Đéc nghỉ hè. Ông nội tôi có tới ba bà vợ, trong đó bà nội tôi là người trẻ
nhất, bà thứ hai làm nghề bán thuốc bắc. Bà có tiền và là người rất nghiêm khắc.
Nhà ông bà nội nhìn ra bờ sông mênh mông, thuyền bè đổ giăng kín. Tối tối người
ta vẫn thường tổ chức đánh bạc trên các con thuyền ấy”. Câu này dạy DUYÊN NHÂN QUẢ NGHIỆP
BÁO.
Theo qui luật
nhân quả kiếp trước tạo ra nghiệp gì thì kiếp này nhân quả nghiệp báo sẽ tương
ưng sinh vào môi trường nhân quả đó. Cho nên môi trường nhân quả thiện hay ác đều
do nhân quả kiếp trước của mình tạo ra. Nói cho dễ hiểu hơn đời trước mình sống
như thế nào thì đời nay mình sẽ gặp lại. Thí dụ : đời trước làm thương buôn thì
đời nay sinh vào nhà thương buôn; đời trước thích cờ bạc thì đời nay sinh ra ở
gần nơi cờ bạc; đời trước mình là tướng cướp thì đời nay sinh vào nơi có trộm
cướp.
Ông Thình
cũng vậy đời trước ông cũng là tay cờ bạc nên đời này sinh ra nơi có cờ bạc, nhờ
đó nghiệp đời trước mới đủ duyên sống lại. Ví dụ: Đời trước tu hành theo Phật
giáo thì đời nay sinh ra ở gần chùa và duyên đưa đẩy mình được đi tu sớm hơn; đời
trước theo đạo Thiên Chúa thì đời nay sinh ra ở gần nhà Thờ và duyên đưa đẩy được
đi học trong trường Nhà dòng và trở thành linh mục.
Qui luật
nhân quả ai gieo nhân nào thì gặt quả nấy, nhưng có một số người không tin nhân
quả nên tự đặt ra câu chuyện phi nhân quả như sau:
Có một chú
gà rừng vừa thấy bóng người là chú đã trốn mất, nhưng khi chú trở lại chỗ cũ
thì thấy có nhiều hạt ngô ném bỏ nơi đó và chú ăn thỏa thích. Lần thứ hai cũng
vậy cứ mỗi lần chú thấy bóng người là chú ẩn trú chỗ khác, khi trở về là chú thấy
hạt ngô ném đầy và chú lại ăn no nê. Chú mới tư duy NHÂN có người thì lại có QUẢ
là hạt ngô. Nghĩ như vậy nên đến lần thứ 100 là chú gà không trốn chạy, nên chú
đã bị người ấy bắt. Sự suy luận nhân quả của chú gà là sai cho nên chú bị bắt
là phải . Hạt bắp là kết quả của cây bắp, cây bắp là NHÂN và hạt bắp là QUẢ.
Cây bắp cho quả bắp, chứ con người làm sao cho quả bắp được, do đó con người
cho quả bắp thì đây là gian kế mà gian kế là NHÂN thì QUẢ là gà sẽ bị bắt do đó
chú gà suy luật đúng nhân quả thì chú gà sẽ không bị bắt, đó là chú đã chuyển
nhân quả. Theo luật nhân quả, nếu nhân ác thì quả sẽ khổ đau.
Tối tối người
ta vẫn thường tổ chức đánh bạc trên các con thuyền ấy, đây là nền tảng nhân quả
của kiếp trước của ông Thình để tạo cho ông rơi vào nghiệp cũ của tiền kiếp trước,
nhưng nhờ duyên kiếp trước có làm điều tốt giúp đỡ cho người khác cai nghiện
nên nay mới được gặp bà nội Hai là một người tốt giúp ông ra khỏi ác pháp, chuyển
đổi nhân quả, biến ông trở thành người tốt.
7- “Có lần
tôi đi theo mấy người lớn để đi xem đánh bạc. Tôi thấy mình cũng có khiếu đỏ
đen vì thường đánh trúng. Ngặt một nổi tôi không có tiền. Tôi để ý bà hai có một
hòm không bao giờ khóa, bên trong có rất nhiều túi vải đựng tiền. Một hôm nhân
lúc vắng người, tôi lẻn vào phòng lấy một túi”. Câu này dạy NHÂN QUẢ NGHIỆP BÁO
THIẾU ĐẠO ĐỨC LY THAM HIẾU SINH.
Môi trường đỏ
đen biến tuổi trẻ con như ông Thình đã trở thành đứa bé ăn cắp tiền. Từ một đứa
bé tốt trong sạch sẽ trở thành những đứa bé xấu, là do môi trường và hoàn cảnh
xã hội xấu xa vô đạo đức. Ngày xưa vì giáo dục cho con nên bà Mạnh Mẩu nhiều lần
thay chỗ ở, vì chỗ có người cờ bạc thì con cái mình sẽ cờ bạc; ở chỗ có trộm cắp
cướp của thì con cái mình sẽ trở thành những tên ăn cắp cướp của giết người; ở
chỗ có người rượu chè say xỉn thì con cái mình sẽ say xỉn mất hết giá trị con
người; ở chỗ hút chích, xì ke, ma túy thì con cái mình sẽ trở thành những người
nghiện ngập xì ke, ma túy; ở chỗ có gái mãi dâm buôn hương bán phấn thì con cái
mình sẽ ảnh hưởng làm gái mãi đâm v.v... Cho nên có con cái phải chọn chỗ ở có
đạo đức, có người tốt thì con cái mới trở thành người tốt. Muốn giáo dục cho
con cái của mình trở thành người tốt thì phải xem xét nơi chỗ mình ở, những người
sống chung quanh có đạo đức hay không? Nếu là trộm cắp cướp giựt toàn là du đảng
du côn lưu manh, đá cá lăn dưa thì dọn nhà đi chỗ khác ở.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét