359-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: BÀI LÀM/ 11
ĐOẠN 11: “Săn sóc ông chồng vô cùng
chu đáo. Bà lo từng bữa cơm sao cho thích hợp, lo từng giấc ngủ khi thấy chồng
trở mình”. Câu này dạy đạo đức gì?
ĐÁP ÁN: Đức Trách Nhiệm Bổn Phận Hiếu
Sinh Ý Hành, Thân Hành.
GIẢI
TRÌNH ÁN: Đọc
đoạn văn trên đây, chúng ta mới thấy hai chữ bổn phận và trách nhiệm của người
vợ, người mẹ thật là trăm ngàn thứ khổ: phải lo từng bữa cơm sao cho thích hợp,
phải lo sao cho giấc ngủ chồng con yên ổn khi trở mình. Như vậy người phụ nữ
làm hết trách nhiệm và bổn phận của mình có khổ không quý vị?
Bởi vậy một
người sáng suốt soi rọi lại cuộc sống của mình mới thấy cuộc sống gia đình là địa
ngục, còn ai cho nó là thiên đàng hạnh phúc thì đó không thực tế, chỉ là ảo tưởng
mà thôi. Bởi vậy người đi tìm sự bình an, hạnh phúc trong lứa đôi thì không bao
giờ có, có chăng cũng chỉ là giấc mơ, nhưng khi choàng tỉnh là một sự đau khổ ê
chề. Tình yêu trong đôi lứa là miếng mồi dụ mọi người lọt bẫy sa lưới để rồi chỉ
còn biết chịu đựng cho hết cuộc đời mà thôi. Nhưng không rõ nó thì kiếp khác lại
cũng tái diễn như vậy, nghĩa là khổ đau rồi lại tiếp tục khổ đau mãi mãi.
Tình yêu lứa
đôi là một định luật đau khổ của loài người muôn đời muôn kiếp mà loài người mê
muội nên xây dựng một nền tảng hạnh phúc ảo tưởng, vì thế nó trở thành một truyền
thống duy trì nòi giống. Con người duy trì nòi giống trong lộ
trình đau khổ mà không tìm một lộ trình duy truyền nòi giống qua con đường
không đau khổ.
Có một con
đường duy trì loài người mà không phải con đường lứa đôi. Vạn vật được hợp
duyên để sinh ra có bốn cách:
1- Thấp
sinh là những sinh vật sinh nơi ẩm thấp.
2- Noãn
sinh là những sinh vật sinh ra trứng, từ trứng mới nở thành con.
3- Thai
sinh là những sinh vật sinh ra bằng con.
4- Hóa
sinh là những sinh vật sinh ra bằng cách tự hợp các duyên tạo thành ra con người.
Ba loại sinh
đầu tiên đều phải hợp duyên sinh ra bằng qui luật nhân quả âm dương (giống đực
và giống cái). Dù là cây cỏ cũng phải qua quy luật này. Còn loại sinh thứ tư
thì không qua quy luật nhân quả âm dương mà bằng Tứ Thần Túc hợp duyên theo ý
thức điều khiển pháp hướng tâm.
Như vậy con
người muốn sinh nơi không đau khổ, nơi thanh tịnh thì chỉ có sinh nơi hoá sinh.
Hóa sinh ở đây không có nghĩa là biến hóa như mọi người tưởng tượng dùng thần
thông biến hóa, hoặc hóa sinh như con sâu bướm. Sâu bướm mọc
cánh mọc chân thành con bướm rồi bướm giao hợp sinh ra trứng, trứng nở ra ấu
trùng tức là con sâu, con sâu lần lớn lên mọc cánh mọc chân thành lại bướm. Do
không hiểu, các nhà Đại thừa cho đó là hóa sinh. Như trên đã nói, bướm giao hợp
mới sinh ra trứng, như vậy là bướm sinh ra bằng con đường NOÃN SINH, từ sâu
thành bướm là sự phát triển của con bướm, chứ không phải HÓA SINH.
Một người tu
hành đúng chánh pháp của Phật, tâm tham, sân, si, mạn, nghi đã xa lìa và diệt hẳn,
nên không còn tái sinh theo ba con đường THẤP SINH, THAI SINH và NOÃN SINH. Ba
con đường đi tái sinh này do nghiệp lực nhân quả tương ưng chiêu cảm, chứ con
người không có quyền điều khiển sự tái sinh này. Vì thế trai gái yêu nhau là một
quy luật nghiệp báo của nhân quả mà tất cả các loài hữu tình hay vô tình đều bị
lực hút tương ưng đi tái sinh, chứ không người nào có được quyền làm chủ tái
sinh luân hồi. Vì thế người nào muốn làm chủ tái sinh luân hồi thì phải tu hành
chứng quả A La Hán. Người chứng quả A La Hán mới có Tứ Thần Túc. Nhờ có Tứ Thần
Túc con người mới đủ năng lực hợp các duyên rồi mới hoá sinh.
Nhưng đối với
người tu chứng quả A La Hán, họ lại không bao giờ hóa sinh. Khi bỏ thân nghiệp
tứ đại này họ sẽ vào Niết Bàn vĩnh viễn. Vì hóa sinh vẫn còn
mang thân tứ đại, mà thân tứ đại là pháp hữu vi, mà pháp hữu vi phải chịu luật
vô thường. Vì thế người tu chứng quả A La Hán không ai còn muốn tái sinh trở lại
đời này nữa. Đức Thích Ca Mâu Ni đã nói: “Ta chỉ còn một đời này nữa mà
thôi”.
Có người bảo
rằng, nếu ai cũng tu hành chứng quả A La Hán hết thì trên hành tinh này sẽ
không còn có con người nữa. Lời nói này không đúng, vì loài người không thể chấm
dứt trên hành tinh này được, khi môi trường sống vẫn còn thì luật nhân quả vẫn
còn chi phối vạn vật. Cho nên luật nhân quả vẫn còn thì quy luật sinh diệt của
nhân quả vẫn còn, mà quy luật nhân quả sinh diệt vẫn còn thì tái sinh luân hồi
phải theo ba đường: thấp sinh, thai sinh và noãn sinh.
KẾT LUẬN VÀ ÁP DỤNG:
Làm
người ai cũng có trách nhiệm và bổn phận, nhưng trách nhiệm và bổn phận của mỗi
người dù nam hay nữ đều phải sống có đạo đức, nhờ sống có đạo đức mới đem lại sự
bình an, yên vui cho mình, cho mọi người và cho mọi vật. Vì vậy các con nên biết:
Chính trách nhiệm và bổn phận đạo đức của con người là trên hết, không có trách
nhiệm bổn phận nào ngoài đạo đức các con ạ!
Con người lấy
đạo đức làm cuộc sống là trách nhiệm và bổn phận đúng đắn nhất cho sự sống
trên hành tinh này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét