360-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: BÀI LÀM/ 12
ĐOẠN 12: “Đây là đôi vợ chồng có
duyên nợ với nhau, ăn ở với nhau suốt đời”. Câu này dạy đạo đức gì?
ĐÁP ÁN: Nhân Quả Nghiệp Báo Nhiều Đời.
GIẢI
TRÌNH ÁN: Đoạn
trên đây nói: “Đây là đôi vợ chồng có duyên nợ với nhau, ăn ở với nhau
suốt đời”. Đời sống con người nghe nói câu này cho là hạnh phúc, nhưng
không đâu quý vị ạ! Quý vị cứ xét xem, đôi vợ chồng có duyên nợ ăn đời ở kiếp,
đó là một điều người ta tưởng rằng tốt của cuộc đời mà mọi người ai cũng mong
muốn được như vậy. Nhưng xét cho cùng, hai người sống chung nhau như vậy họ có
rất nhiều sự đau khổ, chỉ vì họ không lưu ý mà thôi, chứ lưu ý họ sẽ thấy rõ
hơn. Nếu hai vợ chồng li dị chia lìa họ sẽ có những sự đau khổ trong li dị chia
lìa, còn không li dị chia lìa họ lại có những điều khổ trong không li dị chia
lìa. Cho nên đức Phật dạy: “Đời là biển khổ”, nhưng mấy ai lưu
ý, cứ khổ mặc khổ, nên luôn luôn lúc nào cũng sống trong khổ, ngày nào cũng khổ,
giờ nào cũng khổ, mọi người lấy cái khổ làm niềm vui. Vui trong đau khổ là vui
chỗ nào đâu quý vị?
Bởi vui và
khổ là hai mặt của cuộc đời, có vui thì không có khổ, có khổ thì không có vui,
cho nên nói lấy khổ làm vui là không đúng, nhưng chấp nhận chịu
đựng khổ để sống thì đúng. Cười ra nước mắt, đó là cuộc sống của con người.
Người ta thường
bị tâm mình lừa gạt đời sống lứa đôi là hạnh phúc, vì thế họ không biết, không
thấy đời là khổ đau, là con đường tái sinh luân hồi, nên trai gái lớn lên đều bắt
đầu yêu thương nhau, yêu thương nhau để chịu khổ, để làm tất cả tội ác.
Người ta gọi
là hạnh phúc chứ nào tìm đâu ra hạnh phúc. Chúng ta phải biết con đường trai
gái yêu nhau là con đường đau khổ nhất của cuộc đời. Lời nói này có đúng không
quý vị? Quý vị cứ nhìn xem có đôi vợ chồng nào là hạnh phúc thật đâu, chỉ là ảo
tưởng, từ cái khổ này chưa dứt sẽ tiếp nối cái khổ khác, khổ chồng lên lớp lớp
trùng trùng.
Ví dụ: Khi còn sống độc thân chưa lập
gia đình thì khi đau chỉ có một mình, thì cái khổ cũng có một mình, còn khi có
hai người thì chồng đau hay vợ đau thì cả hai người đều khổ. Người đau cũng khổ,
người không bệnh đau cũng khổ, khổ vì lo rầu, khổ vì phải chăm sóc thuốc thang
cho người bệnh, do đó ăn không ngon, ngủ không yên, v.v… Tất cả những điều này
không phải khổ sao?
Khi còn độc
thân chỉ có một ý kiến nên không có sự tranh cãi bất đồng,
nhưng khi có hai người thì có hai ý kiến. Có hai ý kiến thì có sự bất đồng ý,
mà có sự không đồng ý là có sự tranh cãi, mà có sự tranh cãi là không có sự bằng
lòng, không có sự bằng là có sự phiền não tức giận. Có sự phiền não tức giận là
có sự đau khổ phải không quý vị?
Khi sống độc
thân thì không có sự sinh con đẻ cái, sinh con đẻ cái không phải là sự đau khổ
sao?
Để minh chứng
sự đau khổ của tình yêu lứa đôi qua bài: “ƯỚC MƠ”. Hai chữ ước mơ tuy ngắn
gọn nhưng chứa đựng biết bao khát vọng của mỗi con người. Sống trên đời, ai
cũng lựa chọn cho mình một ước mơ để vững bước trong cuộc sống và định hướng tốt
đẹp cho tương lai. Nhưng ước mơ không chỉ đơn thuần là làm thế nào để có nghề
nghiệp ổn định cho riêng mình, mà còn là khát vọng, là mong muốn được sống
trong một gia đình hạnh phúc.
“Hồi nhỏ, mỗi khi nhắc đến ước mơ là tôi lại mong sao có một ngày nào đó có thể được bay lên bầu trời để tận mắt thấy những vì sao, được thấy chị Hằng trên cung trăng. Nhưng dần lớn lên, tôi mới biết đó chỉ là ảo tưởng và giờ đây ước mơ lớn nhất của tôi là được sống trong một gia đình hạnh phúc. Có lẽ đối với tôi như thế là quá đủ rồi.
Sinh ra,
tôi được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ và chị tôi. Tôi nghĩ số phận
của mình quá may mắn. Nhưng càng lớn lên tôi mới hiểu rằng mặc dù được cha mẹ
yêu thương chiều chuộng, nhưng cuộc sống gia đình tôi không được hạnh phúc.
Ngày nào cũng vậy, cứ tối đến ba mẹ tôi cãi nhau. Có khi vì bố tôi uống rượu
say về phá tung đồ đạc. Mỗi lần như thế là hai chị em tôi chỉ biết khóc, không
dám can ngăn. Cứ như thế tuổi thơ trôi qua trong những nỗi đau về tinh thần,
nhưng cha mẹ tôi không biết, họ cho rằng cuộc sống như vậy đã đủ với chị em
tôi. Có những đêm tôi khóc thầm, mong sao cha mẹ có thể hiểu được tâm trạng của
tôi và van họ đừng tiếp tục cãi nhau nữa. Nhưng có lẽ sự thật quá bất công. Tôi
mong sao mình có thể biến thành một vì sao lấp lánh trên bầu trời, có lẽ như vậy
thì tôi không phải nghe cha mẹ xích mích cãi nhau và tôi không phải khóc nữa.
Nước mắt rồi cũng có ngày khô cạn và đôi khi nước mắt không thể giải quyết được
sự việc. Tôi biến thành một vì sao hay một vật vô tri nào thì đó cũng chỉ là ảo
ảnh.
Giờ đây
tôi đã lớn, thời gian đã trôi qua, tất cả vạn vật đã thay đổi, nhưng cuộc sống
gia đình tôi vẫn ở con số 0. Nhiều lúc tôi tự nghĩ tại sao cái ước mơ nhỏ bé đó
lại không thể trở thành hiện thực? Tại sao những bậc làm cha làm mẹ không nghĩ
rằng những sự việc mà họ làm đã gây tổn thương chính con của họ. Người
ta thường nói: Tôi sẽ không lo nghĩ, tôi sẽ không mơ tưởng những ý nghĩ kỳ quái
mà chính tôi cũng nghĩ như vậy. Tuy tôi đã lớn, nhưng một khi vào nhà các bạn
chơi thấy cha mẹ bạn thật hạnh phúc tôi lại muốn khóc, nhưng khóc để làm gì khi
sự thật không thể thay đổi mặc dù nước mắt tôi đã cạn khô… ”
Nguyễn Thị
Thu Thảo
Đọc qua đoạn
văn trên, chúng ta xét thấy tình yêu trai gái đâu có gì là hạnh phúc, mà toàn
là khổ đau, đứng bên ngoài tưởng là thiên đàng, không ngờ khi bước chân vào mới
thấy đó là địa ngục. Địa ngục không của riêng ai, có đúng không quý vị?
Con người vì
tâm ái dục làm mê mờ lý trí nên cứ ngỡ tưởng trai gái yêu nhau là hạnh phúc.Yêu
nhau mà cha mẹ đôi bên không bằng lòng thì đó nỗi khổ đau vô cùng vô tận của trai
gái, còn yêu nhau mà cha mẹ đôi bên chấp nhận thì lại có cái khổ khác… Cái khổ
của sự ràng buộc hôn nhân, của cả hai gia đình cha mẹ đôi bên, đó là một chùm
nhân quả khổ đau. Cái gì đến rồi phải đến theo trình tự của nghiệp báo nhân quả
mà con người không thể làm chủ và lường trước được, chỉ có đương đầu và chịu đựng
đời đời kiếp kiếp nối tiếp nhau mãi mãi như ngọn đuốc. Ngọn đuốc này vừa tắt
thì ngọn đuốc khác tiếp nối cháy lên vô lượng kiếp khổ đau.
KẾT LUẬN VÀ ÁP DỤNG:
Nhân
quả nghiệp báo như các con đã học, nó không tha cho một người nào cả khi các
con làm điều ác. Vì biết rõ nhân quả nghiệp báo như vậy thì trong cuộc sống hằng
ngày các con phải cẩn thận, mỗi việc làm, lời nói phải suy nghĩ chín chắn rồi mới
làm và nói, chứ không được dục ăn, dục nói như trước kia nữa.
Các con đã học
đạo đức thì phải áp dụng đạo đức vào cuộc sống để không có nhân quả nghiệp báo
nào tác động các con được. Các con nên nhớ kỹ lời dạy này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét