383-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: BÀI LÀM/ 3
ĐOẠN 3: “Hơn nữa, ông là một người
trung hậu nên đã được sự tin yêu khâm phục của mọi người trong thôn”. Câu
này dạy đạo đức gì?
ĐÁP ÁN: Đức Trung Hậu Ý Hành, Khẩu
Hành.
GIẢI
TRÌNH ÁN: Ở
trên đời, người nào tính tình ngay thẳng, không dối trá xảo quyệt, hiền lành,
lúc nào cũng nhã nhặn, ôn tồn với mọi người, dùng lời nói nhẹ nhàng, êm ái đối
xử với nhau thì ai mà không thương mến những người như vậy. Lương Hồng là người
có trí năng đạo đức nhân bản - nhân quả trung hậu nên ai lại không thương mến,
tin yêu và khâm phục.
Nhất là qua
đức hạnh cần cù siêng năng học hành nên ông đã trở thành người văn hay chữ tốt
ít người sánh kịp. Người mà có tài, có đức như vậy ai lại không mến phục. Cả
xóm đều biết và rất mến phục, sẵn sàng giúp đỡ ông mọi mặt.
Ở đời làm
sao được mọi người quý mến đó là một điều khó, muốn được vậy chỉ
có người nào sống đức hạnh, nhưng đức hạnh không phải tự dưng mà có. Đức hạnh
phải được học tập, uốn nắn và rèn luyện hằng ngày, nhưng phải bền chí gan dạ áp
dụng vào cuộc sống mới trở thành một thói quen tốt. Thói quen đó chính là đức hạnh,
chứ không phải đức hạnh trên đầu môi chót lưỡi, mà đức hạnh bằng những hành động
thân, miệng, ý không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh. Vì thế mỗi
người phải tự sửa mình bằng mọi cách; phải tự khắc phục mình, ngưng và dừng những
hành động ác. Thường những hành động ác nơi thân, miệng, ý của mình làm mình khổ,
người khác khổ và chúng sinh khổ.
Một người sống
có đạo đức nhân bản - nhân quả thì không bao giờ làm cho ai đau khổ cả. Đạo đức
mà còn làm mình khổ, người khác khổ và chúng sinh khổ thì chưa phải là đạo đức.
Quý vị nên lưu ý!
Ví dụ 1: Một người còn bắt một con cá,
hay giết một con gà làm thành thực phẩm đem dâng cho cha hay mẹ ăn gọi là báo
hiếu, hành động như vậy không được gọi là người con có đạo đức hiếu hạnh, mà đó
là một hành động ác giết hại chúng sinh, khiến cha mẹ ăn thịt nuôi thân bằng ác
pháp, tạo nhân ác, làm cho cha hay mẹ tăng thêm tội ác. Tăng thêm tội ác nên
cha hay mẹ phải thọ quả khổ đau, đó là làm hại cha mẹ thì làm
sao gọi là hiếu hạnh được. Chúng ta cứ nghĩ xem, trong món ăn có sự khổ đau của
chúng sinh, mà con cái nuôi dưỡng cha mẹ bằng món ăn có sự khổ đau như vậy tức
là đem sự đau khổ cho cha mẹ. Báo hiếu, thương cha mẹ như vậy có đúng không,
xin quý vị cứ nghĩ xem?
Do ăn thịt
chúng sinh thì quả hiện tại thân phải bị bệnh đau nhiều chứng bệnh nan y, làm
cho thân tâm khổ sở vô cùng. Còn quả về tương lai, tức là kiếp sau thì sinh làm
loài vật như: cá, tôm, heo, dê, gà, vịt, trâu, bò, v.v…Và đến khi được sinh
làm người thì quả yểu tử không thể nào tránh khỏi. Yểu tử tức là chết còn tuổi
trẻ, chết còn trong trứng nước như trường hợp nạo thai, móc thai, v.v…
Ví dụ 2: Một ông thầy giáo hay cô giáo
đánh học trò, cũng như cha mẹ dạy bảo con cái mà dùng roi đánh đập chúng, khiến
cho chúng đau khổ thì đó không phải là đạo đức giáo dục học sinh hoặc con cái.
Giáo dục con cái và học sinh thì không nên đánh đập chúng, mà phải bằng gương hạnh
sống đạo đức không la lối giận dữ, bằng những lời nói ôn tồn, nhã nhặn khuyên dạy;
phải bằng sự nghiêm nghị, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng, dịu dàng, nhất là đôi mắt
hiền hòa thương yêu, v.v… những hành động làm được như trên là những hành động
đạo đức nhân bản - nhân quả.
Muốn sống được
với những hành động đạo đức thì chúng ta phải cố gắng khắc phục tâm hay sân giận,
miệng hay la lối, thường phải tập luyện đức nhẫn nhục, đức biết tùy thuận và
luôn luôn lúc nào cũng bằng lòng mọi nghịch cảnh, nhưng không để ác pháp lôi cuốn
khiến cho mình và người khác khổ theo.
Muốn trở nên
người có phúc hậu, chánh trực thì hằng ngày chúng ta nên học tập đạo đức NHÂN BẢN
- NHÂN QUẢ để thông suốt đạo đức ấy, chừng đó chúng ta mới chế ngự, điều phục,
đối trị được tâm của mình. Nhờ sống có đạo đức mà cuộc sống của chúng ta không
còn khổ đau. Bởi đau khổ chính do chúng ta không làm chủ tâm mình. Người làm chủ
được tâm là người ngăn và diệt được các ác pháp; người làm chủ được tâm là người
sống không làm khổ mình, khổ người; người làm chủ được tâm là người vượt ra
ngoài quy luật nhân quả. Do đó họ đã làm chủ từ lời nói, ngôn ngữ đến hành động
thân. Khi họ muốn làm điều gì thì ý họ chủ động điều khiển hành động bằng thiện
pháp, ngăn và diệt tất cả những hành động ác. Nhờ đó ý họ vừa khởi niệm thì họ
đều suy tư chín chắn theo đạo đức nhân bản - nhân quả, nên không bao giờ họ suy
nghĩ và làm một việc ác nào cả.
KẾT LUẬN VÀ ÁP DỤNG:
Đức
trung hậu là cách thức ăn ở và đối xử với nhau bằng tình yêu thương chân thật,
luôn luôn đem tình yêu thương và lòng tha thứ đến với mọi người,
mọi loài, không bao giờ làm khổ ai. Cuộc đời này đang cần những tình yêu thương
chân thật ấy. Vậy các con hãy tập sống với đức trung hậu, đó là đem lòng yêu
thương ban cho mọi người, mọi loài. Các con có nhớ lời dạy này không? Đây là lời
tâm huyết của Thầy gửi đến các con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét