410-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1: LÒNG YÊU THƯƠNG CỦA MARIO/ 3
- Ta ở lại!
Những người
thủy thủ lại hướng về hành khách và kêu to: “Còn chỗ cho một người, một người
đàn bà!”
Một người
đàn bà bước ra, ông thuyền trưởng dìu bên cánh tay nhưng nhìn thấy chiếc xuồng
cách xa tàu, không đủ can đảm nhảy xuống, người đàn bà lại ngã xuống sàn tàu.
Những người đàn bà khác thì đều đã ngất đi hay gần như chết cả.
Những người
thủy thủ lại kêu to: “Cho một đứa bé xuống!”
Nghe vậy,
cậu bé xứ Xi-xi-li-a và cô bạn đường, từ nãy đứng im như đã hóa
đá, bỗng như sực tỉnh, với bản năng sinh tồn, họ lao ra thành
tàu và hét: “Tôi! Tôi!” và xô đẩy nhau như hai con dã thú.
- Đứa bé
thôi! - Những người thủy thủ kêu - Thuyền nặng lắm rồi, đứa bé thôi”.
Nghe thế,
cô bé sững sờ, buông thẳng hai tay, đứng im, nhìn Ma-ri-ô với đôi mắt như của
người sắp chết.
Ma-ri-ô
cũng nhìn cô bé, và trông thấy vết máu trên áo cô, nhớ lại việc làm tốt bụng của
người bạn nhỏ, và một ý nghĩ cao thượng vụt đến, làm rạng rỡ khuôn mặt cậu.
Những người
thủy thủ lại sốt ruột hét lên: “Cho đứa bé xuống đi!”
Thế là
Ma-ri-ô hét to, giọng chẳng có gì là của một người ở trần thế nữa: “Cô ấy nhẹ
hơn tôi!… Giu-li-et-ta, xuống đi! Bạn còn bố, còn mẹ, tôi chỉ có một mình…
Tôi nhường chỗ cho bạn. Xuống ngay đi!”
- Vứt con
bé xuống đây! - những người thủy thủ lại giục.
Ma-ri-ô
liền ôm ngang lưng Giu-li-et-ta và ném xuống. Cô bé thét lên một tiếng và rơi
xuống nước. Một thủy thủ nắm được tay cô và lôi lên xuồng.
Cậu bé xứ
Xi-xi-li-a đứng ở mạn tàu, đầu ngẩng cao, mái tóc bay trước gió, bất động, cao
cả, tuyệt vời.
Chiếc xuồng
đã kịp ra xa để tránh bị cuốn vào vùng nước xoáy, khi chiếc tàu chìm xuống biển.
Bấy giờ,
Giu-li-et-ta, cho đến lúc ấy bàng hoàng chẳng biết gì cả, ngước mắt nhìn
Ma-ri-ô và bật ra khóc nức nở, giơ hai tay lên về phía cậu, Giu-li-et-ta thét
lên: “Vĩnh biệt, Ma-ri-ô! Vĩnh biệt! Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!”
“Vĩnh biệt!” -
cậu bé đáp lại.
Chiếc xuồng
bơi nhanh ra xa trên mặt biển hung dữ, dưới bầu trời âm u. Trên tàu chẳng còn
nghe ai kêu gào nữa, nước đã tràn qua sàn tàu.
Giu-li-et-ta
úp mặt vào hai tay. Khi cô ngẩng đầu lên và nhìn ra mặt biển, thì chiếc tàu đã
biến mất!…”
Những tấm
lòng cao cả
Tuy rằng đây
chỉ là câu chuyện, nhưng trước cảnh sinh ly tử biệt của hai cháu bé Giulietta
và Mario, chúng biết nhường sự sống cho nhau thật là cao thượng. Đành rằng sự sống
rất là quý, nhưng biết đem sự sống của mình làm một việc nghĩa thì sự sống ấy
còn cao quý hơn. Mario đã biết đem sự sống của mình giúp cho Giulietta vui xum
hợp với những người thân trong gia đình thật là tuyệt vời. Đọc đến đây ai mà
không xúc động rơi nướt mắt, nhất là những cháu bé tuổi còn thơ ngây mà còn biết
hy sinh mình như vậy, thật là một tấm gương sáng cho chúng ta soi. Phải không
quý vị?
Lòng yêu
thương của cháu bé Mario thực hiện đúng nghĩa Yêu Thương, và người xứng đáng nhận
lòng yêu thương ấy là cháu Giulietta. Người cho và người nhận thật đúng nghĩa sống
làm người, đời đời người ta sẽ nhớ mãi không quên những tấm gương hy sinh này.
Trên đây là
lòng yêu thương con người với con người, nhất là các cháu tuổi còn học trò mà
đã nêu gương LÒNG YÊU THƯƠNG cao thượng sáng chói, khiến cho chúng ta càng yêu
thương và yêu thương mãi mãi. Nhờ có lòng yêu thương chúng ta mới tha thứ những
lỗi lầm của nhau; nhờ có yêu thương chúng ta mới đem lại sự sống bình yên cho
nhau; nhờ có lòng yêu thương chúng ta mới biết tôn trọng sự sống của nhau, mới
biết quý trọng cuộc sống của muôn loài hơn nhiều.
LÒNG YÊU
THƯƠNG! Lòng yêu thương sẽ đem lại sự bình an, yêu vui và hạnh phúc cho bản
thân, gia đình và xã hội.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét