411-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG YÊU THƯƠNG TỔ QUỐC/ 1
Cũng từ lòng
yêu thương ấy, mà chúng ta biết thực hiện cho quê hương, xứ sở, cho đất nước, tổ
quốc của mình, thì lòng yêu thương ấy trở nên rộng rãi bao la và cao quý vô
cùng, vô tận, đó là LÒNG YÊU THƯƠNG TỔ QUỐC.
Nói đến lòng
yêu thương Tổ quốc là nói đến bao anh hùng liệt sĩ của đất nước, đã oanh liệt
dũng cảm hy sinh cho Tổ quốc.
Lịch sử còn
ghi lại và đã chứng minh những điều ấy. Từ tổ Hùng Vương dựng nước, đến ông cha
của chúng ta đã trải qua nhiều đời, họ đã ngã xuống để bảo vệ mảnh đất này, họ
đã đem máu xương tô đắp cho quê hương này. Ngày nay, đất nước Việt
Nam có một nền độc lập, tự do, hạnh phúc mà toàn dân đang được thọ hưởng, là nhờ
bao công lao của tổ tiên và của ông bà chúng ta quá lớn. Là một công dân Việt
Nam, tất cả chúng ta là con cháu nhiều đời của tổ tiên. Vì vậy, đời đời chúng
ta không thể quên ân ấy được.
Trong chiến
tranh, để bảo vệ nền độc lập tự do cho toàn dân có được như ngày hôm nay, là biết
bao công lao của các anh hùng liệt sĩ. Kể từ vua Hùng Vương đến ngày nay, xương
của dân tộc chúng ta chất như núi, máu của dân tộc chúng ta chảy thành sông.
Nhìn bản đồ từ Nam, chí Bắc, đâu đâu cũng có nghĩa trang liệt sĩ. Nhưng những
nghĩa trang liệt sĩ ấy chỉ ghi lại những anh hùng liệt sĩ trong công cuộc kháng
chiến, chiến đấu đuổi giặc kể từ năm 1945, đến năm 1975. Còn tính từ năm 1945
trở về trước, có biết bao nhiêu anh hùng liệt sĩ vô danh đã vì Tổ quốc hy sinh
mình, mà không được ghi tên vào sử sách và nghĩa trang như bây giờ.
Ngày mai,
con cháu của chúng ta còn thấy đâu di tích ấy. Tuy các đền thờ của
các Ngài còn đó, hồn thiêng sông núi còn kia, nhưng con cháu
chúng ta lấy gì để làm một dấu ấn trong tâm, để nói lên hành động LÒNG YÊU
THƯƠNG TỔ QUỐC?
Vì vậy, hôm
nay chúng ta muốn nói lên lòng yêu thương tổ quốc, là chúng ta phải làm những
gì tốt đẹp cho Tổ quốc, dù việc làm lớn, hay việc làm nhỏ, cũng phải luôn luôn
tô thêm những danh dự cho Tổ quốc, tránh không được làm ảnh hưởng, mang tiếng xấu
cho Tổ quốc. Chúng ta phải làm rạng danh con Tiên, cháu Rồng, mà không cần phải
ghi vào sử sách; mà không cần ai biết đến, chỉ biết mình lúc nào cũng bảo vệ
danh dự Tổ quốc trên hết, không để cho một người nào dám lăng nhục dân mình, Tổ
quốc mình:
“Năm trước,
một chiếc tàu Tây Ban Nha rời bến Bardêlôna, để đi Giênôva. Trên tàu, trừ người
Tây Ban Nha, còn có một số người Pháp, người Italia, người Thụy Sĩ và nhiều người
khác nữa. Trong những hành khách, người ta nhận thấy một đứa trẻ độ 11 tuổi, ăn
mặc nhơm nhếch, đứng riêng một chỗ và nhìn những người kia bằng đôi mắt hầm hầm.
Nó nhìn như thế cũng không hẳn là không có cớ. Cha mẹ nó là nông
dân ở gần Pađôva, cố nhiên là nghèo túng, hai năm trước vì tham tiền, đã cho nó
đi ở với một người chủ xiếc rong. Người này dạy nó một vài món nhảy, lộn, rồi bắt
nó theo sang Pháp và Tây Ban Nha. Nó bị hành hạ luôn tay và ăn uống không đủ.
Đến thành
Bardêlôna, không thể chịu được cái đời sống khổ ải ấy nữa, đứa trẻ khốn nạn liền
trốn chủ, đến cầu cứu viên lãnh sự Italia. Động mối thương tâm, viên lãnh sự
xin cho nó một chỗ trong tàu nói trên, và cho nó một lá thư giới thiệu cùng ông
thị trưởng thành Giênôva, nhờ ông trả về cho cha mẹ nó, những người đã bán nó
như một con vật.
Thằng bé
gầy còm, yếu đuối và mặc bộ quần áo rách. Người ta cho nó ngồi phòng hạng nhì.
Hành khách ai cũng nhìn nó, có người hỏi nó, song nó không trả lời. Nó có vẻ
căm ghét mọi người vì những sự khắc khổ và hành phạt đã làm cho nó oán hận và
không có cảm tình. Tuy nhiên, có ba người hành khách đã khéo làm cho nó hé
răng. Nó kể chuyện nó bằng tiếng Italia pha giọng Tây Ban Nha. Ba người
khách kia không phải là dân Italia nhưng cũng thương nó, cho tiền
để nó nói chuyện, nghe cho đỡ buồn. Đồng thời, có mấy thiếu phụ đi qua, ba ông
quí khách hãnh diện ném thêm tiền xuống bàn loảng xoảng và nói: "Cầm lấy!
Cầm lấy nữa này!"
Đứa bé
sung sướng, vơ tiền bỏ túi, cảm ơn rồi vào phòng. Nó buông màn cửa xuống, ngồi
yên lặng và nghĩ đến những việc nó sẽ phải làm.
Nó nghĩ:
Với số tiền ấy, nó sẽ được ăn no, không phải thèm nhạt như trước. Khi tới
Giênôva, nó sẽ sắm một bộ cánh mới để thay bộ quần áo nó đeo hai năm trời nay,
rách như tổ đỉa. Nó lại định để ra một ít tiền đem về cho cha mẹ, chắc là được
săn đón và quí hoá hơn là về tay không. Số tiền ấy đối với nó là một món tiền
to. Ngồi sau rèm cửa, nó trừ đi tính lại và trong lòng thấy khoan khái nhẹ
nhàng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét