414-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG YÊU THƯƠNG TỔ QUỐC/ 4
Một lần nữa
các cháu nên nhớ, nếu các cháu đã sa ngã vào những con đường tội lỗi, và nói những
lời thiếu văn hóa là các cháu đã làm sỉ nhục Tổ quốc, đã làm mất danh dự cho đất
nước Việt Nam. Một đất nước mà thanh niên và thanh thiếu niên nam nữ thiếu văn
hóa và đạo đức như vậy, thì không xứng đáng sánh vai cùng các nước trên thế giới.
Rất nhục nhã các cháu ạ!
Là thanh
niên và thanh thiếu niên nam nữ Việt Nam, các cháu phải sống đời đạo đức có văn
hóa, biết tôn trọng mình và tôn trọng người, biết nói những lời ôn tồn, nhã nhặn,
nhẹ nhàng với mọi người, không bao giờ nói lời cộc cằn, thô lỗ, chửi thề, v.v…
Nhất là các cháu thanh niên và thanh thiếu niên nam nữ hãy tránh xa những nơi
ăn chơi, rượu chè, đàng điếm, bài bạc, hút chích, v.v… Đó là
nơi sinh ra những tệ nạn xã hội, nơi đó là nơi sẽ đưa các cháu trở thành những
con người làm sỉ nhục Tổ quốc. Các cháu có biết không?
Các cháu hãy
noi gương em bé người Ý 12 tuổi, dám hy sinh thân mạng của mình vì Tổ quốc:
“Bấy giờ
là năm 1859, trong cuộc chiến tranh giải phóng xứ Lôm-bac-đi-a, vài ngày sau trận
Xôn-phê-ri-nô và Xan Mac-ti-nô, mà quân Pháp và quân Ý đã chiến thắng quân Áo
Một buổi
sáng tháng sáu đẹp trời, một trung đội kỵ binh Xa-lu-set đi bước một về phía
quân địch, trên con đường nhỏ vắng vẻ, trinh sát cánh đồng một cách kỹ lưỡng. Đội
kỵ binh do một sĩ quan và một hạ sĩ chỉ huy; họ nhìn xa xa phía trước, im lặng,
sẵn sàng nhận ra ngay những bộ quân phục màu trắng của các đội tiền vệ quân thù
xuất hiện. Cứ thế, họ đi đến một ngôi nhà con con kiểu thôn quê, xung quanh trồng
toàn cây tần bì; trước nhà có một cậu bé độ mười hai tuổi đang cầm dao róc vỏ một
cành tần bì để làm cái gậy. Trước cửa sổ treo một lá cờ to ba màu; trong
nhà chẳng còn một bóng người. Những người nông dân treo cờ lên rồi
trốn đi vì sợ quân Áo. Trông thấy toán kỵ binh, cậu bé liền ném gậy xuống đất
và cất mũ lưỡi trai chào. Cậu bé khôi ngô, tóc bạch kim, vẻ mặt bạo dạn, đôi mắt
to xanh. Cậu mặc sơ mi và giữa hai tà áo lộ ra bộ ngực trần.
- Cậu làm
gì ở đây? - người sĩ quan dừng ngựa lại hỏi - Sao không trốn đi với gia đình?
- Cháu
không có gia đình - cậu bé trả lời - Cháu là con rơi. Cháu làm cho ai muốn
thuê. Cháu ở lại đây để xem đánh nhau.
- Cháu có
thấy quân Áo đi qua đây không?
- Không,
từ ba hôm nay chẳng thấy gì hết.
Viên sĩ
quan làm thinh một lát, rồi xuống ngựa. Cho lính đứng quay mặt về phía quân địch,
viên sĩ quan vào nhà và trèo lên mái. Nhưng ngôi nhà thấp, từ trên mái người ta
chỉ nhìn thấy được một khoảng nhỏ của cánh đồng.
“Phải trèo lên cây mới được” - viên sĩ quan vừa tụt xuống vừa nói.
Ngay trước
lối vào nhà, có một cây tần bì cao chót vót, ngọn cây đu đưa trên nền trời
xanh. Viên sĩ quan suy nghĩ, nhìn cái cây, lại nhìn những người lính, rồi đột nhiên
hỏi cậu bé:
- Mắt cậu
có tinh không?
- Cháu ấy
à, cháu có thể nhìn thấy một con chim cách xa nghìn bước.
- Cậu có
thể trèo lên tới ngọn cây này không?
- Trèo
lên trên cây này à? Cháu chỉ cần hai phút thôi.
- Và cậu
có thể cho tôi biết những gì cậu sẽ trông thấy từ trên ấy: có lính Áo ở phía
nào, có bụi tung lên, có ngựa hay có súng lấp lánh không?
- Chắc chắn,
cháu có thể báo cho bác.
- Giúp
tôi việc ấy cậu muốn trả công cái gì nào?
- Cháu muốn ấy à - cậu bé vừa cười, vừa trả lời - Chẳng muốn gì hết… Nếu làm cho bọn Áo thì bất kỳ giá nào cháu cũng không… nhưng với quân ta thì… Cháu là người Lôm-ba mà…
- Tốt lắm,
thế thì trèo lên!
- Hãy hượm,
để cháu cởi giày đã.
Cậu bé bỏ
giày ra, thắt chặt dây lưng quần, ném cái mũ xuống cỏ và ôm quàng lấy thân cây.
- Cẩn thận!
- viên sĩ quan kêu lên, hình như bỗng nhiên lo sợ.
Cậu bé
quay lại, đôi mắt xanh nhìn viên sĩ quan như muốn thầm hỏi điều gì.
- Chẳng
có gì đâu - viên sĩ quan nói - Cứ leo đi…
Cậu bé
leo thoăn thoắt như một con mèo.
Chỉ phút
chốc cậu đã đến tận ngọn cây cao chót vót, đôi chân mất hút trong tán lá, nhưng
để lộ cả đầu và ngực. Mặt trời chiếu vào, đầu tóc bạch kim của cậu như lấp lánh
ánh vàng. Viên sĩ quan chỉ hơi thấy cậu thôi, vì ở trên cao người cậu bé tí.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét