415-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG YÊU THƯƠNG TỔ QUỐC/ 5
- Nhìn thẳng
phía trước, và nhìn xa coi! - viên sĩ quan gào to.
Để nhìn
cho rõ, cậu bé buông tay phải đang vịn vào cành cây, đưa lên che mắt.
- Thấy gì không? - viên sĩ quan hỏi.
Cậu bé
nghiêng mình xuống phía viên sĩ quan, lấy bàn tay làm loa đáp:
- Có hai
người cưỡi ngựa trên đường cái.
- Cách
đây bao xa?
- Cách một
nghìn hoặc một nghìn hai trăm bước.
- Chúng
nó đi đến à?
- Chúng
nó đang đứng lại.
- Còn thấy
gì nữa không? - viên sĩ quan lại hỏi sau một lúc im lặng - Hãy nhìn sang phía
bên phải.
Cậu bé
nhìn về phía bên phải, rồi nói:
- Gần
nghĩa địa, giữa các thân cây có vật gì óng ánh, hình như lưỡi lê.
- Có thấy
người không?
- Không,
chúng đều nấp trong lúa mì.
Đúng lúc ấy,
một tiếng đạn bay qua, rít lên trên không, rồi tắt đi rất xa ở phía sau mái
nhà.
- Xuống
đi! - viên sĩ quan thét lên - Chúng nó trông thấy đấy, tôi không muốn biết thêm
gì nữa đâu, xuống!…
- Cháu không sợ đâu! - cậu bé trả lời.
- Xuống…
Tôi bảo xuống!
- Hượm
tí! Kia kìa, phía bên trái cháu thấy…
Cậu bé bị
ngắt lời vì một tiếng đạn rít khác bay qua, thấp hơn tiếng trước. Cậu rùng
mình, thốt lên: “Bọn Áo quỷ sứ! Chúng nó kiếm chuyện với mình chắc!”
Viên đạn
đã rít ngay bên tai cậu.
- Xuống
ngay lập tức! - Viên sĩ quan thét lên, giọng ra lệnh và bực tức.
- Cháu xuống
đây! - cậu bé trả lời - Có cây che, cứ yên trí. Bác có muốn biết phía bên trái
có gì không?
- Không!
- viên sĩ quan đáp - Không cần, xuống đi!
- Phía
bên trái - cậu bé gào to và nghiêng nửa người về phía ấy - Hình như cạnh nhà thờ,
thấy có…
Một viên đạn thứ ba lại rít lên trên ngọn cây, và ngay đó cậu bé ngã nhào, tay cố bíu vào thân cây và cành cây, rồi rơi, đầu lộn xuống phía đất, hai tay dang rộng…
- Chết chửa!
- viên sĩ quan vừa kêu lên vừa chạy tới. Cậu bé ngã ngửa, nằm sóng xoài trên mặt
đất, hai cánh tay tréo vào nhau. Một tia máu từ trong ngực chảy ra. Viên hạ sĩ
và hai người lính nhảy xuống ngựa, trong khi viên sĩ quan cúi xuống cởi phanh
áo sơ mi cậu bé ra. Viên đạn đã vào trong phổi bên trái của cậu.
- Chết rồi
- viên sĩ quan kêu lên.
- Không,
còn sống - viên hạ sĩ nói.
- Ôi! Thương
thay cậu bé dũng cảm! - viên sĩ quan nói - Dũng cảm, dũng cảm lên!
Trong khi
viên sĩ quan nói và thấm khăn tay lên vết thương của cậu bé, thì cậu mở mắt ra,
đôi mắt to lạ thường, nhưng tròng mắt đã đứng, và đầu cậu gục xuống bất động. Cậu
đã chết.
Viên sĩ quan mặt tái đi, nhìn cậu bé đang nằm trên bãi cỏ một hồi. Rồi đứng dậy, rồi quay lại nhìn nữa, trong khi mấy người lính đứng im lặng bên cạnh ông ta. Những người lính khác thì quay mặt về phía quân thù.
- Tội
nghiệp cậu bé! - viên sĩ quan buồn rầu nhắc lại - Tội nghiệp cậu bé dũng cảm!
Đến gần
ngôi nhà, viên sĩ quan tháo lá cờ ba màu ở cửa sổ ra để phủ lên mình cậu bé như
một tấm vải liệm, chỉ để chừa khuôn mặt. Viên hạ sĩ nhặt đôi giày, cái mũ, cây
gậy đang làm dở, con dao của cậu, đem để bên cạnh cậu…
Viên sĩ
quan im lặng một lúc, rồi quay lại nói với viên hạ sĩ:
- Ta hãy
đi gọi đội quân y dã chiến đến. Cậu bé đã hy sinh như một quân nhân, phải để
quân đội mai táng.
Nói xong,
viên sĩ quan giơ tay gửi một cái hôn đến cậu bé đã hy sinh, và ra lệnh: “Lên ngựa!”
Quân lính
lên ngựa, và trung đội tiếp tục hành quân.
Vài giờ
sau, cậu bé được khâm liệm theo nghi thức trọng thể của quân đội.
Lúc mặt trời lặn, toàn thể tuyến tiền tiêu của quân Ý tiến thẳng về phía quân địch.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét