417-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1: LÒNG THƯƠNG YÊU BÈ BẠN CỦA BÁ NHA TỬ KỲ/
1
Những câu
chuyện giáo dục đạo đức lòng yêu thương cho trẻ em của người Ý rất tuyệt vời,
nhưng người Trung Quốc họ cũng không kém, họ có những con người đạo đức hiếu hạnh,
những đôi vợ chồng chung thủy, tình bằng hữu keo sơn gắn bó v.v… Chúng ta hãy
đọc câu chuyện “Bá Nha, Tử Kỳ”, mới thấy rõ LÒNG YÊU THƯƠNG bạn bè của người
Trung Quốc khó tìm thấy trong cuộc đời này. Câu chuyện tình bạn giữa
Bá Nha và Tử Kỳ làm xúc động lòng người. Một đôi tri âm tri kỷ
mà trên đời khó có đôi bạn nào như vậy:
“Thời
Xuân Thu Chiến Quốc, tại kinh đô nước Sở (nay thuộc về phủ Kinh Châu, tỉnh Hồ
Quảng), có một người danh sĩ họ Du tên Thụy, hiệu là Bá Nha.
Bá Nha
tuy người nước Sở, nhưng lại làm quan nước Tấn đến bực Thượng Đại Phu. Tấn và Sở
thời đó hai nước giao hảo nhau.
Một hôm,
Bá Nha phụng mệnh vua Tấn sang nước Sở để gắn liền dây thân hữu giữa hai nước
cho bền vững thêm. Bá Nha được vua nước Sở trọng đãi, truyền bày yến tiệc đãi đằng
rất hậu.
Tuy nhiên,
Bá Nha không lấy thế làm vui, vì đã bao năm xa cách đất tổ quê hương, nay lại
được trở về, tấm lòng nhung nhớ những kỷ niệm thân yêu xa xưa lâng lâng vào tâm
não. Từ mái gia đình đến những cây tòng, cây bá, mới ngày nào mà nay đã vừa một
người ôm, cái định luật biến chuyển không ngừng đã phủ một màu tang trên dòng đời
xa cũ. Sau các yến tiệc, Bá Nha đi thăm viếng mộ phần, họ hàng, bè bạn, tấm
lòng quyến luyến quê hương càng thấy thiết tha hơn lúc nào hết ”.
Đúng vậy,
con người dù bất cứ người nào ai cũng có lòng yêu quê hương. Cho nên không có một
người nào xa quê hương khi trở về mà lòng không nao nao những kỷ niệm vui buồn.
Bá Nha cũng vậy, khi trở về quê hương thì không tránh khỏi lòng quyến luyến.
“Nhưng vì
nhiệm vụ chưa thành, Bá Nha không dám vì thế mà lưu lại nơi đất tổ, phải đành
vào triều để từ giã quốc vương trở về nước Tấn.
Vua Sở
ban khen rất nhiều vàng bạc, lụa là, gấm vóc, và truyền đem ra một chiếc thuyền
rất lớn để đưa Bá Nha về nước. Bá Nha là một khách phong lưu, lỗi lạc, trong tâm
hồn chứa đựng một nguồn tình cảm thanh cao, coi cảnh vật thiên nhiên như một
món ăn tinh thần bất tận.
Một hôm,
thuyền đến cửa sông Hán Dương, gặp lúc trăng thu vằng vặc, trời rộng sao thưa,
Bá Nha truyền cắm thuyền dưới chân núi để vui với cảnh đẹp hải hồ. Mặt nước
sông lúc bấy giờ trong vắt như miếng thủy tinh, gió lộng trăng ngàn bập bềnh
sóng vỗ. Bá Nha truyền cho đồng tử đốt lư trầm và lấy túi đàn đặt lên trước án.
Bá Nha mở túi gấm, nâng cây Dao cầm đặt ngay ngắn rồi thử giây.
Hơi trầm
quyện gió, réo rắt đưa tiếng đàn vút tận trên không.
Trong lúc
đang hứng thú, bỗng tơ đồng đứt mất một dây, Bá Nha thất kinh tự nghĩ: “Dây đàn
đứt ắt có người quân tử đang nghe nhạc đâu đây?” Bèn truyền tả hữu lên bờ xem
thử kẻ nào đã nghe đàn mà không ra mặt?”
Đứt dây đàn
không phải do tâm linh, mà do âm thanh của khúc nhạc quá căng để nói lên nỗi
lòng tình cảm của người nhạc sĩ truyền vào âm thanh trở thành ca khúc ai oán.
Khi ấy có người nghe lén nhạc, mà người ấy là người am tường âm nhạc nên tâm hồn
giao cảm với khúc nhạc. Tâm hồn giao cảm với khúc nhạc tức là giao cảm với người
nhạc sĩ. Hai tinh thần cùng giao cảm một khúc nhạc thì dây đàn lúc bấy giờ quá
căng thẳng nên phải đứt. Người nhạc sĩ tài ba thì nhận ra liền và biết có người
nghe lén.
Bá Nha là một
nhạc sĩ tài hoa, nên khi dây đàn đứt thì nhận ra liền có người nghe lén. Đây là
một việc xảy ra rất tầm thường, nhưng nếu không hiểu biết thì cho đó là thiêng
liêng. Khi đó, Bá Nha đã truyền lệnh gia nhân lên bờ tìm kiếm:
“Tả hữu
vâng lệnh vừa toan bước vào bờ, thì từ bên trên có tiếng người nói vọng xuống:
- Xin Đại
nhân chớ lấy làm lạ, vì kẻ tiểu dân kiếm củi về muộn, đi ngang qua đây nghe tiếng
đàn tuyệt diệu nên chân bước không đành đó thôi.
Bá Nha vừa
cười vừa nói:
Người tiều
phu nào mà lại dám nói chuyện nghe đàn trước mặt ta, thật là kẻ cuồng vọng.
Nhưng thôi, hãy cho hắn đi!”
Kẻ làm quan
nào đời nào cũng vậy, luôn luôn có lối hách dịch “ta đây”, nhất là trong thời đại
phong kiến. Bá Nha tuy là người nhạc sĩ tài hoa, nhưng làm quan cũng không
tránh khỏi lối “miệt thị” người khác. Nhưng Tử Kỳ không phải là thứ dân quê mùa
ngu dốt, nên dạy ngay cho Bá Nha một bài học đạo đức biết tôn trọng mọi người:
“Từ bên
trên lại có tiếng vọng xuống đáp:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét