420-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1: LÒNG THƯƠNG YÊU BÈ BẠN CỦA BÁ NHA TỬ KỲ/
4
Tử Kỳ
đáp:
- Tiểu dân hai mươi bảy tuổi.
Bá Nha vồn
vã nói:
- Tiện
quan hơn tiên sinh một tuần (mười tuổi), nếu tiên sinh không chê đức mọn tài
hèn thì xin kết làm anh em, để khỏi phụ cái nghĩa tri âm mà đời tôi chưa từng
được gặp.
Tử Kỳ khiêm
nhượng đáp lại:
- Thưa Đại
nhân, Đại nhân là một bậc công khanh thượng quốc, còn tôi là kẻ áo vải quê mùa,
năm tháng ra vào nơi sơn lâm cùng cốc, đâu dám cùng với đại quan so vai, kết bạn,
xin đại quan miễn cho.
Bá Nha
nghe Tử Kỳ nói vậy, lòng bồi hồi, mặt buồn rười rượi năn nỉ:
- Giá trị
con người không phải ở chỗ giàu sang phú quí, mà là chỗ đức hạnh tài năng, nay
nếu tiên sinh chịu nhận làm anh em với tôi thì thực là vạn hạnh, còn như giàu
nghèo, sang hèn, chúng ta không nên nói tới.
Nói xong
Bá Nha sai kẻ tả hữu gây lại lò hương, rồi cùng Tử Kỳ lạy tám lạy, nhận nhau
làm anh em khác họ.
Bá Nha lớn
tuổi hơn, làm anh. Hai người vui vẻ ngồi kề nhau đối ẩm. Nỗi lòng tâm sự của một
khách phong trần với một người chung đỉnh được hoàn toàn cởi mở, vượt qua những
cái giả dối đê hèn của cuộc sống loài người, để trở lại với cái
thiên chân thuần túy”.
Lời dạy này
rất tuyệt vời: “vượt qua những cái giả dối đê hèn của cuộc sống loài
người, để trở lại với cái thiên chân thuần túy”. Đúng vậy, con người
là ở chỗ tình nghĩa chân thật, dùng đạo đức đối xử với nhau. Danh lợi chỉ là sự
giả dối đê hèn, làm cho cuộc sống của con người trở nên thù hận, trở nên đau khổ.
“Hai người
chuyện trò mãi mà không biết chán, đến khi ánh trăng đã nhạt màu, sao trên trời
chỉ còn sót lại một vài đốm trắng, tiếng gà eo óc đầu thôn giục bóng bình minh,
hai người vẫn còn như đắm say trong tình giao cảm, quên hẳn cả thời gian.
Khi tên
thủy thủ đến gần, xin lệnh cho thuyền lên đường, Tử Kỳ đứng dậy cáo biệt.
Bá Nha giọng
run run, nhìn Tử Kỳ nói:
- Lòng
tôi quá cảm mộ, chưa nỡ rời hiền đệ, vậy mời hiền đệ cùng đi với tôi qua một đoạn
đường, để du sơn du thủy và trò chuyện cùng nhau cho cạn mối tâm tình.
Tử Kỳ bùi ngùi đáp:
- Lẽ ra
tiểu đệ phải đưa tiễn hiền huynh vài dặm mới phải, ngặt vì cha mẹ của tiểu đệ ở
nhà đang trông, xin hiền huynh thứ lỗi.
Bá Nha
nói:
- Vậy thì
hiền đệ về nhà xin với song thân qua Tấn Dương thăm chơi, chắc Bá phụ và Bá mẫu
cũng không nỡ từ chối.
Tử Kỳ nói
với giọng luyến tiếc:
Tiểu đệ
không dám phụ lời hiền huynh, song việc này không dám hứa chắc; vì vạn nhất, nếu
tiểu đệ không xin phép được chung đường thì thành ra thất hứa với hiền huynh, ấy
là tội của tiểu đệ rất lớn!”
Lời hứa là một
danh dự giá trị của con người, chúng ta hãy học theo Tử Kỳ không dám hứa một lời
nào cả. Sợ khi không thực hiện được lời hứa, vì tất cả các pháp trên thế gian
này đều vô thường, hôm nay thì như vậy nhưng ngày mai thì lại thay đổi khác.
Cho nên hôm nay hứa lỡ ngày mai chết thì làm sao giữ cho trọn lời hứa. Vì thế Tử
Kỳ khéo léo từ chối, mặc dù tình bạn giữa Tử Kỳ và Bá Nha rất thấm thía, không
ai hiểu nhau hơn bằng hai người bạn này.
“Cảm lòng
hiếu thảo của Tử Kỳ, Bá Nha nói:
- Hiền đệ
thực là một bậc quân tử, nếu vậy thì thôi, để tôi sẽ tìm cách đến thăm tiểu đệ.
Tử Kỳ hỏi:
- Bao giờ
hiền huynh sẽ ghé lại thăm tiểu đệ?
Bá Nha
tính đốt tay một lúc rồi nói:
- Sang
năm, cũng đúng vào ngày này.
Tử Kỳ
nói:
- Nếu vậy
thì sang năm, cũng đúng vào ngày này, tiểu đệ xin đợi hiền huynh nơi ghềnh đá.
Tử Kỳ nói
xong, toan cáo biệt, Bá Nha giữ lại, và nói:
- Hãy
khoan, hiền đệ thư thả một chút đã.
Dứt lời,
Bá Nha quay lại sai đồng tử lấy ra hai nén vàng ròng, rồi hai tay nâng cao lên
trước mặt, nói:
- Đây là
món lễ mọn của ngu huynh làm quà cho Bá phụ và Bá mẫu, tấm tình cốt nhục, hiền
đệ chớ nên chối từ.
Cảm tình tri ngộ, Tử Kỳ không dám từ chối, nghẹn ngào cầm hai nén vàng, lệ tràn khóe mắt, bùi ngùi ra đi.
Bá Nha tiễn
đến đầu thuyền, nắm tay Tử Kỳ không nỡ rời…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét