419-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1: LÒNG THƯƠNG YÊU BÈ BẠN CỦA BÁ NHA TỬ KỲ/
3
Đàn ấy gồm
mười hai phím, tượng trưng cho mười hai tháng trong một năm, lại
có một phím nữa, tượng trưng cho tháng nhuận, trên mắc năm dây
án theo ngũ hành, trong tượng ngũ âm: cung, thương, dốc, vũ, chủy. Trước kia
vua Thuấn khảy đàn ngũ huyền, thiên hạ nhớ cha, thêm một giây oán gọi là dây
văn huyền (dây văn). Lúc Vũ Vương đánh vua Trụ, trước ca, sau múa thêm một dây
phản kích để phấn khởi gọi là dây vũ huyền (dây vũ). Như vậy trước kia có năm
dây, sau thêm hai dây nữa là thất huyền cầm.
Đàn ấy có
sáu “kỵ” và bảy “không”. Sáu “kỵ” là kỵ rét lớn, nắng lớn, gió lớn, tuyết rơi lớn…
gặp lúc ấy người ta không dùng; còn bảy “không” là không đàn đám tang, không
đàn trong lúc lòng nhiễu loạn, không đàn trong lúc bận rộn, không đàn trong lúc
thân thể không sạch, không đàn trong lúc y quan không tề chỉnh, không đàn trong
lúc không đốt lò hương, không đàn trong lúc không gặp tri âm.
Lại còn
có thêm tám “tuyệt” là: thanh, kỳ, u, nhã, li, tráng, lu, trường. Trong tám tuyệt
ấy gợi đủ cả các tình cảm, vì vậy tiếng đàn có thể đi đến tuyệt vời vậy ”.
Nghe sự
trình bày lịch sử cây đàn của Tử Kỳ, thì biết ngay Tử Kỳ là một vị thầy của các
nhạc sĩ.
“Bá Nha
nghe nói biết người tiều phu là bậc kỳ tài, đem lòng kính trọng hỏi:
- Hiền hữu
quả là một người tinh thông nhạc lý. Trước kia Khổng Tử đang gảy đàn, Nhan Hồi
bước vào thoảng nghe có tiếng u trầm, biết lòng Khổng Tử có ý tham sát, nên lấy
làm lạ, hỏi ra mới biết Khổng Tử đang đàn thì thấy một con mèo bắt chuột, nên ý
niệm ấy xuất lộ ra tiếng tơ đồng. Vậy thì trước kia Nhan Hồi nghe tiếng đàn mà
biết lòng người, còn hiền hữu ngày nay nghe ta đàn có biết lòng ta đang tư lự
gì chăng?
Người tiều
phu đáp:
- Xin Đại
nhân cứ gảy cho tôi nghe một khúc, nếu may ra có cảm thông được thì đó cũng là
điều may mắn.
Bá Nha nối
dây đàn, gảy khúc “ý tại non cao”.
Tiều phu
mỉm cười nói:
- Tuyệt
thay! ý chí cao vút! ý tại non cao…
Bá Nha nghe nói ngưng đàn, lấy lại tâm hồn gảy thêm khúc: “ý tại lưu thủy”.
Tiều phu
cũng cười và nói:
- Bao la
trời nước, thật là một khúc: ý tại lưu thủy! Tuyệt hay!”
Nghe tiếng
nhạc mà biết lòng người thì đó là bậc thầy của những nhạc sĩ. Tử Kỳ thật xứng
đáng là bậc thầy của các nhạc sĩ qua sự đối đáp với Bá Nha, ai mà không nhận
ra.
“Thấy tiều
phu biết rõ lòng mình, Bá Nha thất kinh, khâm phục khôn cùng, mời người tiều
phu ngồi lên trên, khiến kẻ tả hữu dâng trà, rồi bày tiệc rượu hai người đối ẩm.
Trong lúc
uống rượu, Bá Nha cung kính, chấp tay hỏi:
- Dám hỏi
tiên sinh, quí danh và quê quán?
Người tiều
phu cũng đứng lên đáp lễ, rồi nói:”
Chúng ta
cũng nên nhớ, lúc trước, khi bước xuống thuyền, Tử Kỳ gặp Bá Nha áo mũ cân đai
hẳn hoi, chứng tỏ là một vị quan đương triều, nhưng Tử Kỳ chỉ giữ lễ xã giao,
xá chào chớ không quỳ lạy như những người khác. Nhưng khi Bá Nha giữ lễ cung
kính chắp tay thưa hỏi, thì Tử Kỳ cũng giữ lễ đứng dậy chắp tay cung kính trả lời.
Đây là đức lễ chúng ta cần phải học hỏi, nhưng phải phù hợp với
thời đại, đừng quá lỗi thời mà mọi người cho mình là lạc hậu.
“- Tiểu
dân họ Chung tên Tử Kỳ, ngụ tại thôn Tập Hiền gần núi Nhã Yến.
Còn Đại
nhân chẳng hay cao danh, quí tánh, và hiện trấn nhậm nơi nào?
Bá Nha
kính cẩn đáp:
- Tiện
quan họ Du tên Thụy, tự Bá Nha, nhân vì có công vụ nên đến nơi này. Xét mình
tài hèn đức thiếu không xứng đáng với lộc nước ơn vua, còn tiên sinh tài năng
xuất chúng, học vấn cao siêu, lẽ ra phải xuất thân đoạt lấy công danh, phò vua
giúp nước, lưu danh muôn thuở, sao tiên sinh lại cam ẩn dật nơi chốn núi non
này mà làm gì?
Tử Kỳ
nói:
- Tôi còn
cha mẹ già, không có anh em, phận làm con phải lo đến chữ hiếu, dẫu cho Công Hầu
Bá Tước cũng không thể đổi lấy một ngày hiếu dưỡng của tôi được.
- À! Ra
tiên sinh là người chí hiếu, trong đời khó có ai mà sánh kịp như vậy. Chẳng hay
tiên sinh năm nay được bao nhiêu tuổi?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét