425-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 2
Lòng yêu
thương của Thánh Gandhi đã mang đến cho mọi người, nên khi hay tin ông mất, cả
thế giới đều buồn thương để tang cho ông.
“Mạnh Tử
có lần bảo rằng ai cũng thành Nghiêu, Thuấn được. Đọc tiểu sử Gandhi tôi mới thấy
lời đó không phải là hoàn toàn vô lý.
Một con người
biết yêu thương, lấy lòng yêu thương xóa nhòa hận thù, cho nên được tin Ngài mất
cả thế giới buồn thương tang tóc là phải. Cuộc đời của Thánh Gandhi đấu tranh
cho sự tự do bình đẳng bằng LÒNG YÊU THƯƠNG, đem lòng yêu thương đến với mọi
người, không phân biệt người thân hay kẻ thù, vì thế mọi người kính trọng
Gandhi như là một bậc Thánh.
“Hồi nhỏ,
Gandhi là một thanh niên rất tầm thường, tầm thường quá nữa, không ai ngờ rằng
sau lại thành một vĩ nhân.
Ông sinh
ngày 02 tháng 10 năm 1869, tại Porbandar, một tiểu bang ở bờ biển phía Tây Ấn độ.
Giữa khoảng từ Bombay tới Karachi, tổ phụ ông thuộc giai cấp thương nhân, được
tiểu vương xứ Porbandar mời làm thủ tướng. Thân phụ ông được thừa hưởng chức
đó, tuy giàu sang nhưng phóng túng, khi chết gia sản gần hết nhẵn. Lúc nhỏ tính
tình ông nhút nhát, có hồi ham hút thuốc lá, ăn cắp tiền nhà để mua thuốc lá;
có hồi bạn rủ rê, đi tìm thú vui nhục dục. Mười bốn tuổi cưới một
cô mới mười ba, tính hay ghen, cấm đoán vợ, vợ không phục nên hai vợ chồng gây
lộn nhau rất thường.
Năm 1888,
ông qua Anh học về luật, ba năm sau thi đậu về nước. Trong thời kỳ du học, chẳng
giao thiệp với ai, mà hình như ngoài môn luật ra, chẳng thâu hái được chút gì của
văn minh Âu Tây.
Ở Anh về,
ông làm Thầy kiện, nhưng ấp úng nói không ra lời, nên mỗi lần ra toà chỉ làm
trò cười cho thiên hạ. Mà cái tánh hay ghen vợ vẫn không bỏ, có lần đuổi vợ về
nhà bố mẹ đẻ. Suốt ngày chẳng biết làm gì, chỉ nô đùa với con nít. Con người
như vậy thì ai chẳng bảo rằng sẽ kéo dài một cuộc đời vô vị và vô ích cho tới
khi chết?”
Thánh Gandhi
cũng là những con người tầm thường như bao nhiêu người khác, ông không làm việc
gì gọi là xuất sắc hơn người. Nhưng thời thế tạo anh hùng, một khúc quanh của
cuộc đời đã biến ông trở thành một bậc Thánh:
“Vậy mà
chỉ nhờ hai việc xảy ra trong hai năm, tâm hồn ông thay đổi hẳn.
Việc thứ
nhất: “Một hôm, một người anh ruột ông tên là Laxmidas biết ông quen một viên
quan cai trị Anh từ khi ông còn học ở Luân Đôn, nhờ ông lại đút
lót với viên đó để được đề cử làm bộ trưởng ở Porbandar. Ông uất ức, căm gan, từ
đó ghê tởm những kẻ luồn cúi người Anh”.
Việc thứ
hai: “Sau chuyện đó, ông qua Nam Phi biện hộ một vụ kiện. Tới Nam Phi, ông đi
xe lửa đến Perétoria xứ Transvaal để tới toà. Ông có vé xe lửa hạng nhất. Tới nửa
đường ở Maritzbourg, nhân viên xe lửa đuổi ông xuống hạng ba để nhường chỗ cho
một người da trắng. Ông phản kháng thì một viên cảnh sát tống ông xuống sân ga.
Đêm đó, ông ngồi trong ga, rét run cầm cập mà suy nghĩ về sự dã man của người
Anh và quyết chí tranh đấu”.
Từ một người
Ấn bình thường như bao nhiêu người Ấn khác, nhưng có hai sự việc bất bình đã biến
ông trở thành một vị Thánh sau này:
- Một là thấy người Ấn luồn cúi
xin xỏ người Anh để làm tay sai cho giặc.
- Hai là thấy người dân Ấn bị người
Anh hiếp đáp tàn nhẫn, bóc lột, coi rẻ dân Ấn toàn là “cu li”.
“Hồi đó, ở
Nam Phi có hàng vạn người Ấn qua làm ăn. Họ giỏi giang, cần kiệm, nhưng bị người
da trắng hiếp đáp tàn nhẫn. Bất kỳ người Ấn nào cũng bị người
Anh gọi là “cu li”, giáo sư, y sĩ, luật sư Ấn đều là cu li hết ráo. Có nơi người
Ấn không được đi trên vỉa hè, phải đi ở giữa đường, xe cán chết cũng mặc. Chính
Gandhi có lần đi trên hè bị đá đít, tống xuống đường. Người Ấn nào cũng uất ức,
nhưng chưa có ai cầm đầu. Sau vụ Maritzbourg, Gandhi diễn thuyết ở Prétoria hô
hào đồng bào sát cánh nhau để tranh đấu. Năm đó ông hai lăm tuổi. Cuộc đời ông
đã chuyển hướng. Ông hoạt động ráo riết để phản kháng sự phân biệt màu da: viết
báo, diễn thuyết (lúc này ông đã là nhà hùng biện rồi, chứ không ấp úng như trước),
phát sách. Danh ông bắt đầu nổi lên và người Anh bắt đầu ghét ông”.
Thấy những
điều nhục nhã của dân tộc Ấn, ông viết sách nói rõ hành vi hành hạ của người
Anh đối với người Ấn, khiến cho người Ấn căm thù người Anh, và ông còn đứng lên
lãnh đạo hô hào kêu gọi toàn dân Ấn đoàn kết chống sự hiếp đáp của người Anh. Bấy
giờ ông trở thành một vị lãnh tụ của nhân dân Ấn:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét